“Vực Diệt Vong? Lâm đại nhân, cao thủ ở đây đông như quân nguyên, nguy hiểm lắm. Chỉ dựa vào ba người chúng ta mà tới đây thì khác gì tự nộp mạng”, trên một hẻm núi nhỏ, Vương Nhất Thánh nhìn xung quanh và lên tiếng.
“Tôi đã cho các người thuốc giải rồi, giờ tu vi của các người đã hồi phục. Nếu vẫn sợ thì các người có thể rời đi, tôi không cản”, Lâm Chính bước tới trước. Tay anh cầm tấm bản đồ mà Nam Hạnh Nhi đưa cho.
“Đi sao? Vậy sao có thể được? Lâm đại nhân đã nói rồi, các thế lực của vực Diệt Vong đang chuẩn bị công kích một vị Lục Địa Thần Tiên. Đây là một vị Lục Địa Thần Tiên đấy, một cơ hội hiếm có, sao chúng ta có thể bỏ qua được”, Ngu Sơn Thủy cười nói.
“Đúng vậy, thay vì cứ tu luyện thục mạng chi bằng tìm Lục Địa Thần Tiên không biết chừng có thể đột phá”, hai người hùa theo.
“Chắc mọi người cũng không xa lạ gì với tình hình của vực Diệt Vong. Tôi phải nhắc mọi người rằng ở đây đến bản thân tôi cũng khó tự bảo vệ mình nên có vấn đề gì thì mọi người tự dựa vào phúc phần của mình nhé”.
Lâm Chính thản nhiên nói. Không phải anh vô tình mà là hiện tại vực Diệt Vong đã loạn lắm rồi.
Một nhóm thế tộc chuẩn bị tấn công Thiên Thần Điện, một nhóm cao thủ đang chuẩn bị tấn công một vị Lục Địa Thần Tiên thì đây đương nhiên là những chuyện kinh thiên động địa rồi.
Uy lực của Diệp Viêm quá lớn, muốn giải quyết được hắn thì Lâm Chính phải nắm chắc được cơ hội.
Nếu không để bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa.
Anh đưa Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủ đi tiếp. Họ tới nhà họ Dục trước, định nói chuyện với Ái Nhiễm để hiểu thêm về tình hình mới nhất của vực Diệt Vong.
Thế nhưng khi anh vừa tới đây thì đã phải bàng hoàng. Cả thành trì nơi đây đều im lặng như tờ. Không có lấy một bóng hình ở đây, kể cả người nhà họ Dục. Cứ như cả nhà họ Dục đã biến mất vậy.
Lâm Chính chau mày, lập tức lao vào kiểm tra.
“Sao lại không có ai vậy?”
“Lẽ nào cả thành trì này đã trở thành vùng đất chết chóc rồi sao?”
“Không phải bị kẻ nào đó tiêu diệt rồi đấy chứ?”, Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy cũng kinh ngạc lầm bầm.
“Không thể nào”.
Lâm Chính nói: “Ở đây không có dấu hiện chiến đấu, hơn nữa cũng không thấy cái xác nào, chắc chắn không phải bị ai đó tàn sát”.
“Vậy người ở đây đi đâu rồi?”, Vương Nhất Thánh tò mò hỏi.
Lâm Chính suy nghĩ, anh nhìn xung quanh và trầm giọng: “Ở đây vẫn còn dấu vết của người sống để lại không lâu trước đây. Tôi nghĩ vẫn còn có người ở gần đây. Chúng ta đi bắt vài người hỏi”.
Hai người kia nhìn nhau rồi chia ra hành động. Quả nhiên một lúc sau họ đã bắt được một đứa bé quay về.
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi”, đứa bé tầm mười tuổi, chẳng có tu vi gì, trong tay chỉ cầm một cung tên với vẻ hoảng sợ.
“Đại nhân quả anh minh, ngọn núi phía sau thành trì này chúng tôi tìm thấy một con thỏ nhỏ, giờ đại nhân có thể hỏi nó xem”, Vương Nhất Thánh mỉm cười.
Lâm Chính khẽ chau mày nhìn Vương Nhất Thánh sau đó nói với đứa trẻ: “Đừng lo, chúng tôi không làm hại cháu đâu. Người lớn đâu hết rồi?”
“Bố mẹ cháu ở sau núi...các chú là người xấu phải không? Đừng giết cháu?”, đứa bé hoảng sợ, mặt cắt không ra máu.
“Cháu yên tâm, chúng tôi sẽ không giết cháu. Thế này đi, cháu đưa chúng tôi đi gặp bố mẹ cháu nhé. Chú có vài vấn đề muốn hỏi bố mẹ cháu”.
“Điều này...được ạ”, đứa trẻ bán tín bán nghi gật đầu, dẫn ba người đi theo.
Phía sau thành trì là một ngọn núi. Mặc dù ngọn núi không lớn nhưng đường đi vô cùng khúc khuỷu và nguy hiểm. Lúc đứa trẻ dẫn ba người họ tới lưng núi thì...
Vụt vụt...Đao khí đột nhiên ập tới.
Đứa bé bỗng nhiên tăng tốc và biến mất vào một hang động gần đó.
“Cái gì?”, Vương Nhất Thánh tái mặt.
“Đại nhân, không hay rồi. Chúng ta bị mai phục rồi”, Ngu Sơn Thủy gầm lên.
Lâm Chính nhìn xung quanh thì thấy trên đường có nhiều bóng hình xuất hiện.