“Chào ông chủ, ở đây có món gì ngon không, mang hết ra đi. Chúng tôi không thiếu tiền”, Vương Nhất Thánh ngồi xuống bàn trống, mỉm cười nói.
Bọn họ không quá đói mà thực ra chỉ muốn ăn đồ ngon, dù sao thì thức ăn ở đây cũng đều là thuốc cả.
Sau khi được dùng thuốc ở học viện Huyền Y Phái thì bọn họ bị thích thuốc rất nhiều. Nhưng do tu vi của họ quá cao nên sau khi dùng thuốc ở học viện thì không còn thứ gì có thể trợ giúp họ gia tăng sức mạnh nữa. Thế nên bọn họ muốn thử các vị dược liệu ở đây, hi vọng có thể mang tới cho họ những sự bất ngờ.
“Hai vị đợi chút”, người đàn ông đi vào trong căn chòi.
Những người ở bàn khác cũng quay qua nhìn họ với ánh mắt không mấy thiện cảm. Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy là những kẻ lão làng nên đương nhiên nhận ra ngay.
“Mau ăn đi, ăn xong còn tới Ngũ Phương Băng Nguyên nữa", Lâm Chính đặt chén trà xuống và nói.
“Vâng đại nhân”, hai người gật đầu.
Ông chủ nhanh chóng mang thịt bò ra, một địa lạc cộng một vò rượu đặt lên bàn.
Hai người nhìn nhau. Thịt bò mềm tươi, nhìn rất ngon và bốc hương thơm nghi ngút: “Con bò này chắc chắn là được nuôi bằng thảo dược rồi. Thịt chắc ngon lắm”.
Vương Nhất Thánh mỉm cười, lập tức gắp một miếng bỏ vào miệng.
“Lạc này chắc cũng được tưới bằng nước thuốc, sẽ đại bổ đấy”, Ngu Sơn Thủy cũng ăn không chút khách khí.
Lâm Chính lắc đầu, rót rượu ra uống. Nhưng đúng lúc này những người ở bàn bên cạnh lập tức đứng dậy đi về phía Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh.
“Các người tới từ đâu vậy??”, một người lên tiếng, giọng điệu vô cùng khiêu khích.
“Có chuyện gì không?”, Vương Nhất Thánh chau mày.
“Không nghe thấy tôi hỏi sao? Các người tới từ đâu?", người kia hỏi bằng vẻ mặt lạnh tanh.
“Sao ? Các người muốn gây sự hay gì?”, Ngu Sơn Thủy đặt đũa xuống, nhếch miệng cười.
“Hừ, hai kẻ ngoại vực chạy tới vực Diệt Vong xem ra các người mới là những kẻ gây sự đấy”.
Hai người kia nghe thấy vậy bèn giật mình.
“Sao các người biết chúng tôi là người ngoại vực”, Vương Nhất Thánh hỏi.
“Người của vực Diệt Vong đều là y võ, khí tức của hai người không thể hiện được điều đó nên đương nhiên không thể là người của vực Diệt Vong được Chẳng lẽ lại khó đoán đến thế sao?”
Hai người lập tức hiểu ra. Người của vực Diệt Vong mỗi người đều biết về y võ nên đương nhiên cơ thể họ cũng toát ra mùi thuốc. Còn hai người họ thì không nên đương nhiên là bị phát hiện ra thôi.
Lâm Chính cũng không ngạc nhiên khi nghe thấy vậy. Người của vực Diệt Vong rất bài trừ người ngoại vực, anh quên mất điểm này. Xem ra lát nữa phải bôi ít thuốc lên hai người kia rồi để tránh rắc rối.
“Vực Diệt Vong không phải là nơi mà người ngoại vực vào được. Nghe đây, tôi cho các người một con đường sống, lập tức để lại hết đồ đạc và cút ra khỏi vực Diệt Vong, nếu không ông sẽ đích thân chôn các người đấy”, người kia nói giọng ngạo nghễ, rõ ràng không coi hai người này ra gì.
Thế nhưng Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy nào dễ bị ức hiếp như vậy. Họ chỉ cười lạnh.
“Chôn chúng tôi à? Tôi muốn xem xem các người định chôn như thế nào đấy”, Vương Nhất Thánh mỉm cười.
“Khốn nạn, rượu mình không uống lại muốn uống rượu phạt sao?”, người đàn ông kia tức giận lập tức ra tay.
Thế nhưng một giây sau...
Rầm...Ngu Sơn Thủy đã đạp chân khiến đối phương bay bật ra, đập mạnh lên một cái bàn khiến nó vỡ tan tành và ngã xuống đất, máu me be bét.