Những người còn lại thấy vậy bèn tái mặt.
“Khốn nạn”.
“Các người chán sống rồi”
“Xông lên”.
Đám đông đồng loạt về phía Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh. Thế nhưng đối phương nào phải đối thủ của hai người họ.
Hai người này đều là những kẻ vô cùng khủng khiếp. Dù là người ngoại vực nhưng cũng chẳng ai có thể làm gì Một lúc sau đám người kia đã bị hạ gục. Họ kêu la thảm thiết.
“Đúng là một lũ chán sống, dám bắt nạt bọn ông à?”, Ngu Sơn Thủy hằm hằm sát ý, định kết liễu đối phương.
“Dừng tay” ,Lâm Chính lên tiếng.
“Đại nhân”, Ngu Sơn Thủy quay lại.
“Đừng gây chuyện nữa, dạy cho họ một bài học là được rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Vâng”, Ngu Sơn Thủy gật đầu.
Thế nhưng có vẻ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Đúng lúc Ngu Sơn Thủy ngồi xuống thì bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Ông ta chau mày. Ông ta thấy những người ở các bàn khác đều đứng dậy và nhìn mình.
“Xem ra rắc rối của chúng ta cũng nhiều đấy”, Vương Nhất Thánh hừ giọng.
“Khinh thường người ngoại vực hay gì?”, Ngu Sơn Thủy chuẩn bị ra tay.
Lâm Chính đã lên tiếng: “Từ đã”
Đám đông nhìn anh.
“Chúng tôi không thích rắc rối, chỉ muốn nghỉ ngơi, không hề có ác ý, các vị nể mặt được không?”, Lâm Chính vừa uống rượu vừa thản nhiên nói.
“Các người đánh người của chúng tôi, sao chúng tôi có thể bỏ qua được? Hơn nữa cậu là cái thá gì mà chúng tôi phải nể mặt”, đám đông tỏ vẻ khinh thường.
Lâm Chính không nói gì, chỉ lấy ra một miếng lệnh bài vứt xuống bàn. Đám đông chăm chú nhìn
“Đây là...lệnh bài đệ nhất cuộc thi?”
“Vậy tức là...người này chính là Lâm đại nhân?”
“Cái gì?”, đám đông tái mặt.
“Hóa ra...là Lâm đại nhân?”
“Thất lễ rồi...”, thái độ của bọn họ lập tức quay ngoắt 180 độ.
Bọn họ không biết Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh nhưng chắc chắn biết danh tiếng của Lâm Chính. Vì dù sao anh cũng giết hết những đối thủ cực mạnh trong cuộc thi mà.
Thế là tất cả đều nháo nhào quay về chỗ ngồi của mình. Những người đang nằm dưới đất cũng được chữa trị và cung kính trước anh.
“Chúng tôi không biết Lâm đại nhân, có mắt mà không thấy núi Thái Sơn nên đã mạo phạm đến đại nhân rồi. Xin tha tôi”
“Không sao”, Lâm Chính xua tay. Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy nhìn nhau, cảm thấy không dám tin.
“Thật không ngờ Lâm đại nhân lại có uy thế lớn như vậy ở vực Diệt Vong?”
“Đúng là không thể tin mà”.
Lúc này, người lúc đầu bị Ngu Sơn Thủy đạp bay bèn cầm rượu đi tới: “Lâm đại nhân, hai vị đại nhân, vừa rồi tôi đã mạo phạm tới hai vị. Mong các vị tha tôi”.
Nói xong người này uống cạn rượu.
“Được rồi người anh em, Lâm đại nhân không phải người so đo, cũng chẳng có gì cả’, Ngu Sơn Thủy cười nói.
“Mà người của vực Diệt Vong ghét người ngoài như vậy cơ à?”, Vương Nhất Thánh hỏi.
“Điều này...”, người kia lộ vẻ lúng túng, không biết trả lời thế nào.
“Ngồi xuống đi, tôi có điều muốn hỏi” , Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
Người kia giật mình, vội cười: “Đại nhân cứ hỏi, tôi biết sẽ nói”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn bọn họ: “Mọi người đều tới Ngũ Phương Băng Nguyên tham gia đội quân đối phó với Thiên Thần Điện phải không?”
Người kia bật cười: “Lâm đại nhân lầm rồi, chúng tôi vừa rời khỏi đó”.
“Rời khỏi đó sao?”, Lâm Chính nín thở.