TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3866 “THÁI HÒA ĐẠI NHÂN?”.

Chuyện người nhà họ Dục bị đưa đến Băng Hình Cung dẫn tới một trận náo động không nhỏ ở Ngũ Phương Băng Nguyên.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Ngũ Phương Băng Nguyên muốn xét xử một thế tộc.

Sau khi người nhà họ Dục vào Băng Hình Cung, toàn bộ người của liên minh Ngũ Phương Băng Nguyên đều đang bàn luận sôi nổi.

“Nghe tin gì chưa? Người nhà họ Dục đều bị đưa tới Băng Hình Cung rồi!”.

“Cái gì? Băng Hình Cung? Đó chẳng phải nơi chấp hành xét xử của Ngũ Phương Băng Nguyên sao? Lần này e là người nhà họ Dục không chết cũng mất lớp da!”.

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Ngũ Phương Băng Nguyên càng lúc càng quá đáng, đẩy những thế tộc nhỏ ra làm bia đỡ đạn chưa nói, còn sỉ nhục ức hiếp người ta. Ngay cả đãi ngộ công bằng cũng không có, vậy thì người của các thế tộc nhỏ sẽ bỏ đi hết!”.

“Bỏ đi? Bọn họ dám sao? Tôi mới nhận được tin, Ngũ Phương Băng Nguyên đã bàn bạc với các thế tộc bá chủ, chuẩn bị ban lệnh tác chiến cấp một! Một khi lệnh này được ban ra, bất cứ ai cũng không được tự tiện rời đội ngũ, một khi rời đi thì sẽ bị coi là đào ngũ!”.

“Cái gì? Vậy chẳng phải người của thế tộc nhỏ muốn rời bỏ cũng không thể luôn sao?”.

“Phải, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận chỉ lệnh của Ngũ Phương Băng Nguyên, làm bia đỡ đạn xung phong ở tiền tuyến!”.

“Thế thì thật ghê tởm!”.

Không ít người căm phẫn bất bình, những thế tộc trung cấp cũng lo sợ.

Ai cũng biết môi hở thì răng lạnh.

Nếu người của thế tộc nhỏ bỏ chạy hết, e là nhiệm vụ bia đỡ đạn sẽ rơi lên đầu bọn họ.

Người của thế tộc cấp trung cực lực phản đối người của thế tộc nhỏ rời đi, cũng rất quan tâm chỉ lệnh tác chiến cấp một.

Trong Băng Hình Cung.

Một vài lãnh đạo cấp cao của Ngũ Phương Băng Nguyên đã tụ tập ở đây.

Ngoài ra, còn có những người phụ trách luyện chế đan dược của nhà họ Dục cũng bị dẫn đến đây, những người phụ trách chế tạo vũ khí thì vẫn chưa bị đưa đến.

Dục Chấn Thiên nằm trong số này.

Vẻ mặt ông ta thâm trầm, siết chặt nắm đấm, gần như sắp nghiến nát cả răng.

Ông ta không ngờ Ngũ Phương Băng Nguyên lại là một cái bẫy.

Rõ ràng ông ta dẫn người đến chi viện Ngũ Phương Băng Nguyên, cùng nhau đánh Thiên Thần Điện, không ngờ đây lại là một hố lửa!

Bây giờ an nguy của toàn gia tộc họ Dục không ai thấu, bọn họ có thể rời khỏi đây hay không cũng chưa biết được.

“Tôi làm gia chủ đúng là… thất trách!”.

Dục Chấn Thiên hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng tự trách.

Ông ta đã quyết định, không tiếc mọi giá phải đưa người trong tộc rời đi, bất kể Ngũ Phương Băng Nguyên có thế nào cũng phải rời khỏi nơi này.

Nhưng cũng không phải tất cả người của Ngũ Phương Băng Nguyên đều tán thành cách làm này.

“Thiếu Phù Thương, làm vậy có được không? Nếu gây ra nội loạn trong liên minh, làm sao chúng ta ăn nói với chưởng môn?”.

Một người đàn ông trung niên liếc nhìn người nhà họ Dục đang run rẩy đứng ở giữa Băng Hình Cung, không khỏi nhíu mày.

“Chỉ là xử phạt người của một thế tộc nhỏ sao lại dẫn tới nội loạn? Huống hồ, gần đây có nhiều người đột nhiên rút khỏi liên minh, rời khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên. Nếu không ngăn chặn chuyện này, chưởng môn mới nổi giận! Đại trưởng lão đã quyết định phải giết gà dọa khỉ, trừng phạt nhà họ Dục để đe dọa những thế tộc có suy nghĩ rút khỏi liên minh!”.

Một người đàn ông để râu ở đầu bên kia cười nói.

Mọi người nghe vậy đều im lặng.

Lúc này, Thiếu Phù Thương đứng ra, thản nhiên nói: “Dục Chấn Thiên, nhà họ Dục các người phạm lỗi lớn, suýt thì hại chết mấy chục mạng người, lần này tội không thể tha. Một lát nữa người nhà họ Dục các người đều đến đây, tôi sẽ tuyên đọc phán xử đối với nhà họ Dục, các người không có ý kiến gì chứ?”.

“Tôi muốn gặp chưởng môn! Tôi muốn gặp chưởng môn của Ngũ Phương Băng Nguyên!”.

Dục Chấn Thiên nghiến răng nói.

“Vì sao không soi gương xem lại mình đi? Dựa vào ông mà cũng xứng được gặp chưởng môn của chúng tôi?”.

Thiếu Phù Thương đến gần thêm, nhìn chằm chằm Dục Chấn Thiên, cười nhạt: “Chỉ có thể nói ông đáng đời! Cậu chủ chúng tôi thích người của nhà họ Dục các ông, đó là vinh hạnh của các ông, các ông lại dám từ chối lòng tốt của cậu chủ? Đúng là không biết điều! Ha ha, nói thật cho các ông biết, đan dược mà các ông luyện chế vốn không có vấn đề. Nhưng đây là Ngũ Phương Băng Nguyên, cậu chủ nói thuốc của các ông có vấn đề thì nhất định là có vấn đề, lần này xem các ông làm sao thoát được!”.

“Mày…”.

Dục Chấn Thiên tức giận run rẩy cả người, tròng mắt mở lớn, chỉ muốn xé xác Thiếu Phù Thương ra.

Nhưng ông ta biết một khi làm như vậy, người nhà họ Dục sẽ chết không chỗ chôn thân.

“Dục Chấn Thiên, ông muốn bảo vệ người nhà họ Dục thật ra rất đơn giản. Cậu chủ dặn chỉ cần ông bảo Dục Ái Nhiễm ngoan ngoãn nghe lời, đi theo cậu chủ, nhà họ Dục các ông sẽ bình an vô sự, thậm chí còn được cậu chủ đề bạt, lên như diều gặp gió. Lần này thảo phạt Thiên Thần Điện, nhà họ Dục cũng sẽ có được vô số lợi ích. Thế nào? Ông không động lòng sao?”.

Thiếu Phù Thương mỉm cười nói.

Dục Chấn Thiên mặt mày dữ tợn, nhìn chằm chằm hắn, hồi lâu không lên tiếng.

“Đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, lòng nhẫn nại của cậu chủ có hạn, tốt nhất hãy nhanh chóng trả lời. Nếu không, tôi sẽ khiến nhà họ Dục các người vĩnh viễn không trở mình được!”.

Thiếu Phù Thương lạnh lùng nói, sau đó quay người đi lấy giấy xét xử.

Đúng lúc đó, những người còn lại của nhà họ Dục và người của Lạc Dương Cốc đều đi vào.

“Lạc Dương Cốc?”.

Người ở đây cực kỳ bất ngờ.

“Cốc chủ Lạc Dương Cốc, các người chạy đến đây làm gì? Hình như chuyện này không liên quan đến các người nhỉ?”.

Thiếu Phù Thương cầm giấy xét xử, thản nhiên nói.

“Thiếu Phù Thương đại nhân, chúng tôi đến đây chỉ để tìm công đạo. Nếu đại nhân có thể làm chúng tôi tâm phục khẩu phục, vậy thì nhà họ Dục bị xử trí thế nào, chúng tôi cũng sẽ không có ý kiến”.

Cốc chủ Lạc Dương Cốc nói.

Vẻ mặt Thiếu Phù Thương lạnh đi: “Nếu không thể khiến các người tâm phục khẩu phục thì sao?”.

“Vậy đại nhân không thể động vào nhà họ Dục!”.

Cốc chủ Lạc Dương Cốc hét lên.

Người của Lạc Dương Cốc đều mang vẻ mặt kiên quyết.

“Khốn nạn!”.

Thiếu Phù Thương nổi giận, chỉ vào cốc chủ Lạc Dương Cốc quát mắng: “Các người là cái thá gì mà dám đe dọa Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi? Người đâu, bắt hết đám người này cho tôi!”.

“Uy hiếp? Đại nhân, chúng tôi tìm công đạo cũng tính là uy hiếp sao? Nếu vậy, đại nhân cứ bắt chúng tôi đi! Nhưng tôi phải nói cho đại nhân biết, bây giờ ở bên ngoài có không biết bao nhiêu con mắt nhìn vào đây, nếu đại nhân lấy đó làm lý do bắt Lạc Dương Cốc chúng tôi, không biết đại nhân chuẩn bị dùng lý do gì để chặn miệng bọn họ?”.

Cốc chủ Lạc Dương Cốc lạnh lùng nói to.

Những lời nói đó khiến Thiếu Phù Thương không thể đáp trả.

Nhưng có vẻ như hắn vẫn không chịu từ bỏ, bất chấp sai người bắt người của Lạc Dương Cốc.

Đúng lúc đó, người đàn ông trung niên ngồi trên ghế đứng dậy.

“Dừng tay!”.

“Thái Hòa đại nhân?”.

Thiếu Phù Thương nhíu mày.

“Lui hết đi! Thiếu Phù Thương, đừng làm lớn chuyện!”.

Người đàn ông trung niên tên Thái Hòa lạnh lùng nói.

Đọc truyện chữ Full