Bà lão đó là bà ba của Ái Nhiễm, vai vế ở nhà họ Dục rất cao. Mấy người Dục Chấn Thiên bị đưa đi luyện chế đan dược, luyện chế vũ khí, còn lại phụ nữ trẻ em đều do bà ba sắp xếp.
Nghe người nhà họ Dục gất rút chạy đến báo cáo, bà lão biến sắc.
“A Sơn, xảy ra chuyện gì rồi?”.
Bà lão vội hỏi.
“Bà ơi, vừa rồi Đại trưởng lão của Ngũ Phương Băng Nguyên phái người đến bắt tất cả mọi người bên gia chủ, nói đan dược do bọn họ luyện chế không đủ tiêu chuẩn, vả lại còn làm chết người. Bây giờ bọn họ định hỏi tội gia chủ và những người còn lại!”, người đó run rẩy nói.
“Cái gì?”.
Bà lão há hốc miệng.
“Đây rõ ràng là hãm hại nhà họ Dục chúng ta!”.
“Phương pháp luyện đan của chúng ta là bọn họ đưa cho, sao lại có chuyện luyện đan không đủ chuẩn?”.
“Rõ ràng là vu khống!”.
Mấy người phụ nữ của nhà họ Dục phẫn nộ nói.
Lâm Chính nhíu mày suy nghĩ.
Đúng lúc này, một nhóm người mặc áo trắng như tuyết chạy tới.
Bọn họ ai cũng trang bị vũ trang, tay cầm đao kiếm, bộ dạng hung dữ.
Tất cả người nhà họ Dục căng thẳng.
“Người nhà họ Dục nghe vậy, đan dược các người luyện chế khiến cho mấy chục thành viên liên minh trúng độc, nhanh chóng theo tôi đến Băng Hình Cung tiếp nhận điều tra. Ai dám không tuân, giết không tha!”.
Người đàn ông dẫn đầu mặc áo choàng trắng lớn tiếng quát, sau đó phất tay, những người đằng sau bắt đầu bắt người.
“Dừng tay!”.
Lâm Chính quát lên.
“Cậu là ai?”.
Người đó quan sát Lâm Chính một lượt, khinh thường nói: “Nếu là người nhà họ Dục thì đừng dài dòng, đợi đến Băng Hình Cung rồi nói!”.
“Đã như vậy thì các người khách khí một chút. Chuyện còn chưa có kết quả, nếu các người tự tiện dùng hình, đồn ra để người của các thế tộc kia biết, e rằng sẽ có ảnh hưởng đến danh tiếng của Ngũ Phương Băng Nguyên”.
Lâm Chính thản nhiên nói.
Người đó biến sắc, do dự một lúc, những người khác phất tay.
Thái độ của bọn họ mới dịu đi.
Thật ra nếu không vì danh tiếng của Ngũ Phương Băng Nguyên, Thiếu Băng Nguyên đã dùng biện pháp mạnh ép buộc Ái Nhiễm.
Chẳng qua hắn cũng sợ bị nói ra nói vào.
Dù sao trên băng nguyên có vô số ánh mắt dõi theo.
“Đi thôi, chúng ta đi xem xem”.
Lâm Chính nói với bà lão.
“Cậu Lâm, lần này phải nhờ vào cậu rồi!”.
Bà lão van nài.
Bây giờ người có thể cứu được nhà họ Dục e rằng cũng chỉ có Lâm Chính.
Bọn họ xuất phát đến Băng Hình Cung.
Trên đường đi, người của các thế tộc khác đều nhìn về phía họ.
Có người lộ ra ánh mắt thương hại, có người khịt mũi khinh thường, dường như không hiểu nổi hành động không thức thời của nhà họ Dục.
Lúc này, một nhóm người đột nhiên tiến tới, chặn bọn họ lại.
“Lạc Dương Cốc? Các người làm gì vậy? Mau tránh ra!”.
Người của Ngũ Phương Băng Nguyên thay đổi sắc mặt, quát lên với người chặn đường ở phía trước.
“Chúng tôi muốn đến Băng Hình Cung với đại nhân!”.
Cốc chủ Lạc Dương Cốc tiến lên, chắp tay nói.
“Khốn kiếp, ông nghĩ Băng Hình Cung của Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi là nơi nào? Các ông muốn tới là tới? Tránh ra cho tôi, không thì đừng trách tôi không khách sáo!”.
Người đó mắng chửi, rút kiếm chỉ vào ông ta.
Nhưng người của Lạc Dương Cốc không lùi lại, mà là lạnh lùng nhìn người kia, bộ dạng thề không bỏ cuộc.
Nhìn thấy vậy, người kia hơi sợ.
Nếu thật sự đánh nhau, bọn họ chưa chắc đã là đối thủ của người Lạc Dương Cốc.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt!
“Hừ! Là các người muốn chết đấy! Đã vậy, các người đi theo tôi đến Băng Hình Cung! Đến lúc đó cho các người biết hành động của mình ngu xuẩn đến mức nào!”.
Người đó mắng chửi, thu kiếm lại, tiếp tục đi đến Băng Hình Cung.