Thấy vẻ mặt đờ đẫn của Thái Hòa, Thiếu Phù Thương biết kết cục đã được định đoạt, chỉ có thể tức giận ngồi sang một bên.
“Cậu muốn cứu người nhà họ Dục?”
Thái Hòa lần nữa nhìn Lâm Chính, trên khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Ônh hỏi chuyện này làm gì?", Lâm Chính nhàn nhạt hỏi.
"Nếu cậu muốn cứu người nhà họ Dục thì càng khiến cho tôi kinh ngạc”.
Thái Hòa cười nhạt: “Nhóc con, cậu là hạt giống tốt, ở lại nhà họ Dục thật đáng tiếc, chi bằng cậu gia nhập Ngũ Phương Băng Nguyên, tôi đảm bảo cậu sẽ có vinh hoa phú quý, để cậu đắc đạo thăng thiên, thế nào?"
"Không cần”.
Lâm Chính thẳng thừng từ chối.
Trong mắt Thái Hòa hiện lên vẻ tức giận, nhưng không có chỗ phát tác, trầm giọng nói: "Cậu không cần từ chối nhanh như vậy, cậu cứ từ từ suy nghĩ”.
"Đại nhân, tôi có thể đưa những người này đi rồi chứ?", Lâm Chính hỏi.
"Được, đưa bọn họ trở về đi, người nhà họ Dục, vô tội!"
Thái Hòa dù không vui nhưng vẫn giữ lời hứa, vung tay lên, để cho người rời đi.
Người nhà họ Dục vui mừng khôn xiết.
"Quá tốt! Được cứu rồi! Được cứu rồi!"
"Anh Lâm, cảm ơn anh, cảm ơn!"
"Anh đúng là đại ân nhân của nhà họ Dục chúng tôi!"
“Nếu không có anh Lâm, người nhà họ Dục chúng tôi đã sớm chết mà không có chỗ chôn!"
Người nhà họ Dục không khỏi lộ ra vẻ mặt cảm kích, kích động nói với Lâm Chính
"Không có gì, chúng ta đi cứu Ái Nhiễm trước đã!"
Lâm Chính nói.
"Đúng rồi, con bé Ái Nhiễm bây giờ vẫn đang làm dụng cụ, không biết có bị những người đó gây khó dễ hay không, chúng ta phải nhanh chóng đi cứu con bé!"
Dục Chấn Thiên gật đầu.
"Thái Hòa đại nhân, hiện giờ Ái Nhiễm đang ở đâu?"
Lâm Chính hỏi Thái Hòa.
"Cô ta ở bộ phận hậu cần bên kia, những người còn lại của nhà họ Dục đều ở bên chỗ hậu cần”.
"Được!"
Lâm Chính gật đầu, lập tức chuẩn bị dẫn người đi về phía bộ phận hậu cần.
Nhưng lúc này, một người Băng Nguyên vội vã chạy đến, thì thầm vào tai Thái Hòa.
Sắc mặt Thái Hòa nhanh chóng thay đổi, lập tức hét lớn: "Đứng lại!"
Nhóm người Lâm Chính vừa định bước ra khỏi Băng Hình Cung lập tức dừng chân, tất cả đều quay đầu lại nhìn Thái Hòa với vẻ nghi hoặc.
Thái Hòa mím môi, nét mặt rất không tự nhiên, sau đó nói: "Người hậu cần đang chuẩn bị vật tư, bọn họ còn có việc quan trọng phải làm, mấy người không cần tới bộ phận hậu cần đâu, trở về nghỉ ngơi trước đi, còn mấy người Ái Nhiễm, lát nữa sẽ có người đưa về”.
"Vậy cũng được”.
Dục Chấn Thiên không suy nghĩ nhiều, lập tức ôm quyền cám ơn.
Nhưng Lâm Chính lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm, trầm giọng hỏi: "Bây giờ bộ phận hậu cần đang làm gì? Vì sao chúng tôi không được phép gặp người?"
"To gan! Thằng khốn, anh có thân phận gì chứ? Dám hỏi chúng tôi đủ thứ? Bảo anh quay về đợi thì cứ quay về đợi đi, chẳng lẽ các người không muốn ra khỏi Băng Hình Cung sao?", Thiếu Phù Thương lập tức hét lớn.
Ánh mắt Lâm Chính đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm Thiếu Phù Thương.
Toàn thân Thiếu Phù Thương run rẩy, bị ánh mắt Lâm Chính dọa sợ, trong lòng ớn lạnh, không dám nói nữa.
"Nghe đây, bây giờ tôi sẽ đến bộ phận hậu cần tìm Ái Nhiễm, tôi nói cho mấy người biết, nếu Ái Nhiễm bị tổn thương dù chỉ một chút! Tôi sẽ khiến Ngũ Phương Băng Nguyên không được yên ổn”.
Lâm Dương lạnh lùng nói, xoay người lao ra khỏi Băng Hình Cung.
"Vô lý! Làm gì có lẽ đó! Thằng khốn này thật to gan! Tôi thấy nhà họ Dục các người đang muốn làm phản rồi”.
Thiếu Phù Thương vô cùng giận dữ, đập bàn liên tục.
Thái Hòa ý thức được có điều không đúng lắm, lông mày nhíu lại, đột nhiên thấp giọng hỏi Dục Chấn Thiên: "Gia chủ Dục, người này rốt cuộc có phải là người nhà họ Dục không?"
"Tất nhiên...không phải!"
Dục Chấn Thiên do dự, lắc đầu nói.