Trong lòng Lâm Chính xuất hiện dự cảm không tốt.
Anh không dám do dự, sau khi lao ra khỏi Băng Hình Cung, anh lập tức chạy đến bộ phận hậu cần.
Khu vực bộ phận hậu cần cũng không xa lắm.
Bộ phận hậu cần là một khu vực mới được thành lập chuyên để quản lý vật tư của Ngũ Phương Băng Nguyên.
Nếu chinh phạt Thiên Thần Điện, đan dược và dụng cụ trong tay mỗi người sẽ là vấn đề, Ngũ Phương Băng Nguyên yêu cầu thế tộc trong liên minh Băng Nguyên giao nộp toàn bộ vật tư trong tay ra, để thuận tiện cho việc quản lý.
Vì vậy vật tư bộ phận hậu cần chất đống lại như từng ngọn núi.
Hơn một nửa số vật tư đến từ các thế tộc khác.
Nhưng một khi giao nộp cho bộ phận hậu cần thì bọn họ sẽ không thể động vào những thứ này nữa, người quản lý vật tư đều do Ngũ Phương Băng Nguyên thống nhất sắp xếp.
Nhưng lúc Lâm Chính đến bộ phận hậu cần, chỗ này đã xảy ra một trận hỗn loạn.
Trong đó có tiếng la giết, còn có tiếng kêu rên thảm thiết và tiếng than khóc.
Lâm Chính giật mình, lập tức tăng tốc.
Không ít người của Ngũ Phương Băng Nguyên cũng chạy theo hướng này.
Anh không dám chần chừ, chạy thẳng vào trong.
Chẳng mấy chốc, anh nhìn thấy cảnh tượng làm mắt anh muốn nứt ra.
Chỉ thấy bộ phận phân công quản lý vật tư hậu cần là một mớ hỗn độn, trên mặt đất đầy xác chết, hầu hết đều là xác của người nhà họ Dục.
Ái Nhiễm đang cầm một thanh kiếm không biết ở đâu ra, bị thương khắp người, run rẩy đứng đó.
Bên cạnh cô ta còn có mấy người nhà họ Dục đang bị thương nặng, tất cả đều cụt tay cụt chân, trông rất thê thảm.
Xung quanh bọn họ đều là cường giả của Ngũ Phương Băng Nguyên.
Thiếu Băng Nguyên mặc bộ quần áo lộng lẫy, một tay cầm kiếm một tay cầm roi đi về phía Ái Nhiễm.
Trên roi còn dính máu tươi, vô cùng sắc bén.
“Dục Ái Nhiễm, cô đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, cô thật sự cho rằng tôi không dám trừng phạt cô sao? Tôi nói cho cô biết, trước đây tôi quá khách sáo với cô chỉ vì lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của tông môn thôi, nhưng cô lại chống đối tôi nhiều lần, không nể mặt ta, nếu đã vậy thì tôi cũng không cần khách khí với cô làm gì nữa”.
Vừa dứt lời, Thiếu Băng Nguyên lập tức vung roi, hung hăng quất vào người Dục Ái Nhiễm.
Hô hấp Dục Ái Nhiễm dồn dập, ngay lập tức cầm kiếm chống cự.
Chỉ là vừa mới giơ kiếm lên đã bị khí kình của một cường giả bên cạnh áp chế, căn bản không có cách nào để ngăn chặn chiếc roi đang lao tới.
“Dừng tay”.
Hô hấp Lâm Chính đột nhiên dồn dập, hét lớn rồi lao tới.
Nhưng chiếc roi đã quất mạnh vào người Ái Nhiễm.
Trong khoảnh khắc đó, một vết thương gần như thấy cả xương xuất hiện, máu tươi thấm ướt áo của Dục Ái Nhiễm, cả người đau đớn như sắp ngất đi.
Thiếu Băng Nguyên lại giơ roi và quất về phía Ái Nhiễm.
Lâm Chính nhanh tay bắt lấy cái roi kia.
Sau đó mới nhận ra trên roi có bôi một loại nước thuốc đặc biệt, có thể phá tan khí kình một cách dễ dàng.
Bị đánh trúng một roi như vậy không khác gì ăn mấy nhát kiếm.
Thật đáng sợ.
“Lâm Chính?”
Ái Nhiễm gắng gượng mở to mắt, yếu ớt kêu một tiếng.
“Cô không sao chứ?”
Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.
Ái Nhiễm nở một nụ cười chua xót, lắc đầu nhưng vẫn co quắp ngồi dưới đất, che vết thương trên người lại, cô ta sắp không chịu nổi nữa.
Lâm Chính lập tức lấy đan dược ra nhét vào miệng của cô ta.
Như vậy, Ái Nhiễm mới khá hơn một chút.
“Mày là cái thá gì?”
Thiếu Băng Nguyên thấy có người dám cản trở mình, giận tím mắt, lạnh lùng quát.
Tay Lâm Chính đột nhiên nắm chặt.
Bụp!
Cây roi trong tay Thiếu Băng Nguyên lập tức vỡ nát, hóa thành mảnh vụn bay tứ tung.
Hô hấp của hắn run rẩy, theo bản năng ui về phía sau mấy bước.
Lâm Chính nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Là mày đánh Ái Nhiễm ra nông nỗi này phải không? Mày… Mày đã nghĩ xong cách chết như thế nào chưa?”