Hoa Phong Nhân bỗng dưng thay đổi thái độ, đương nhiên Lâm Chính cũng đoán được đối phương có mục đích hoặc kiêng dè gì đó.
Thực ra, với tính cách của Lâm Chính thì anh chỉ muốn băm vằm Thiếu Băng Nguyên cho hả giận.
Nhưng Dục Ái Nhiễm vô cùng lo lắng cho anh, cộng thêm người nhà họ Dục vẫn đang ở Ngũ Phương Băng Nguyên. Bây giờ đại khai sát giới thì Lâm Chính có thể bảo toàn tính mạng, nhưng e là người nhà họ Dục không thể toàn thây rút lui.
"Giết loại người này làm gì cho bẩn tay tôi!".
Lâm Chính buông tay ra.
Thiếu Băng Nguyên nặng nề ngã xuống đất, trong miệng không ngừng nôn ra máu, sau đó thở hổn hển, toàn thân vô lực, chỉ có thể nằm bất động dưới đất.
Mọi người trợn tròn mắt, tức giận nhìn Lâm Chính.
Nhưng anh coi như không thấy, nhìn Hoa Phong Nhân nói: "Hi vọng anh có thể làm được những việc đã nói, nhưng tôi phải đưa người nhà họ Dục đi, các anh không được ngăn cản, rõ chưa?".
"Xảy ra chuyện như vậy, các anh ở lại quả thực cũng khó xử, nhưng sau mâu thuẫn, nhà họ Dục có không ít người bị thương, bây giờ rời đi thì rất bất tiện. Hay là chờ vết thương của bọn họ đỡ hơn thì đi có được không? Tôi cũng cần thời gian để báo cáo với bố tôi!".
Hoa Phong Nhân mỉm cười nói.
Chuyện nhỏ nhặt này thì cần gì phải báo cáo?
E rằng Hoa Phong Nhân đang cố ý kéo dài thời gian nhằm mục đích khác thì có.
Nhưng hắn nói cũng có lý, Ái Nhiễm bị thương nặng, cần phải chữa trị, bây giờ đi cũng không tiện.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, chỉ đành gật đầu.
"Vậy anh mau chuẩn bị những thứ cần thiết để chữa trị đi, tôi sẽ đích thân chữa thương cho bọn họ".
"Được".
Hoa Phong Nhân mỉm cười gật đầu, tuy trong lòng vô cùng căm giận, nhưng không hề để lộ chút nào, lập tức bảo người đi sắp xếp.
Lâm Chính đưa cả đám Ái Nhiễm về nơi ở của nhà họ Dục.
Hoa Phong Nhân đưa mắt nhìn đám người rời đi, nụ cười trên mặt dần biến mất.
"Con chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy cả".
Hắn bình thản nói.
"Có lúc chịu ấm ức là vì lợi ích lớn hơn, đây không phải là chuyện xấu!".
Ông lão nói đầy thâm ý.
"Học trò đã biết ạ".
Hoa Phong Nhân ôm quyền nói.
"Anh Hoa, tại sao... anh lại thả lũ chó chết đó? Phải giết hết bọn chúng chứ! Giết sạch không chừa một ai!".
Đúng lúc này, Thiếu Băng Nguyên cũng đã hoàn hồn, bò từ dưới đất dậy, nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
"Băng Nguyên, cậu không sao chứ?".
Hoa Phong Nhân bình thản hỏi, lông mày hơi nhíu lại.
"Anh Hoa, bọn họ đối xử với em như vậy, sao anh có thể tha cho bọn họ chứ? Lũ người này đáng chết! Cả nhà họ Dục đều đáng chết!".
Thiếu Băng Nguyên cuồng loạn nói.
Nhưng ông lão lại lắc đầu: "Thiếu Băng Nguyên, cậu nên cảm thấy may mắn, nếu không vừa nãy cậu đã thành người chết rồi".
"Người chết? Thằng khốn đó dám giết tôi trước mặt các ông sao?", đôi mắt Thiếu Băng Nguyên vô cùng dữ tợn, hiển nhiên là không tin.
"Có gì mà không dám chứ? Nếu cậu ta giết cậu thì ngay cả tôi cũng không ngăn cản được!".
Ông lão bình tĩnh đáp.
Hơi thở của Thiếu Băng Nguyên trở nên run rẩy, lúc này mới cảm thấy sợ hãi.
Thiếu Băng Nguyên biết rõ ông lão này có thân phận gì.
Được chưởng môn của Ngũ Phương Băng Nguyên đích thân mời về dạy dỗ con trai mình thì sao có thể là người tầm thường được chứ?
"Thưa thầy, người kia chỉ trạc tuổi con mà có thể sánh với thầy sao? Thầy có nhìn nhầm không vậy?".
Hoa Phong Nhân cũng cảm thấy khó tin, nhỏ giọng nói.
"Tuyệt đối không được trông mặt mà bắt hình dong, hành tẩu giang hồ thì đây là tối kị".
Ông lão bình thản nói: "Ngoài ra tôi phải nói với cậu, hai người đứng sau cậu thanh niên đó cũng có thực lực bất phàm, chỉ e một người trong số họ cũng có thể bất phân cao thấp với tôi".
"Cái gì?".
Lần này thì Hoa Phong Nhân không còn bình tĩnh được nữa.
Hắn nghĩ lại thật kĩ, hình như đúng là như vậy, tuy hai người kia đứng sau Lâm Chính, nhưng cứ như không hề tồn tại, hiển nhiên đối phương đã thu liễm khí tức.
Sự tồn tại cao thâm khó dò như vậy thì phải kinh khủng đến mức nào đây?
"Không ngờ nhà họ Dục nhỏ bé mà lại có ba nhân vật đáng sợ như vậy!".
Hoa Phong Nhân trầm giọng nói.
"Có lẽ bọn họ không phải người của nhà họ Dục, nếu không nhà họ Dục sao có thể là một thế tộc nhỏ vô danh chứ?".
"Chuyện này vẫn phải điều tra rõ ràng đã, nghe đây, lập tức phái người theo dõi nhà họ Dục, có bất cứ động tĩnh gì phải báo ngay với tôi. Ngoài ra báo với môn vệ, không cho phép người nhà họ Dục rời khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên, rõ chưa?", Hoa Phong Nhân khẽ quát.
"Vâng, cậu cả".
Người bên cạnh lập tức ôm quyền, xoay người rời đi.
"Anh Hoa, vậy chuyện của em..."
Sắc mặt của Thiếu Băng Nguyên rất khó coi, nghiến răng nói.
"Băng Nguyên, cậu tạm chịu ấm ức đi, chờ tôi điều tra rõ ràng thân phận của những người này, sẽ lấy lại công bằng cho cậu!".
Hoa Phong Nhân an ủi mấy câu, vỗ vai Thiếu Băng Nguyên rồi xoay người rời đi.
Ánh mắt Thiếu Băng Nguyên lạnh tanh, không nói lời nào.
Trở về nơi ở của nhà họ Dục, Lâm Chính lập tức bắt tay vào việc chữa trị vết thương cho Ái Nhiễm.
Còn chuyện xảy ra ở khu vực hậu cần cũng nhanh chóng lan khắp Ngũ Phương Băng Nguyên.
Tất cả mọi người đều đoán già đoán non người ra tay với con trai Thiếu Băng Nguyên của Đại trưởng lão là ai.
Dục Chấn Thiên nhận được tin này thì sắc mặt rất kém.
Nhưng nghĩ đến việc Lâm Chính bảo vệ Ái Nhiễm thì cũng không nói được gì.
Dục Chấn Thiên vội vàng triệu tập các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Dục, bàn bạc đối sách, chuẩn bị rời khỏi đây.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy cũng ở trong đại sảnh, Ngu Sơn Thủy nhìn đám người nhà họ Dục đang bàn bạc như nhìn một lũ hề.
"Đám người của vực Diệt Vong này thú vị thật đấy, đại nhân đã giúp bọn họ xử lý chuyện này, mà bọn họ vẫn như chim sợ cành cong, nực cười thật!".
Ngu Sơn Thủy cười khẽ nói.
"Ông nhầm rồi, nhìn bề ngoài có vẻ như đã xử lý xong, nhưng tôi có dự cảm người của Ngũ Phương Băng Nguyên sẽ không chịu bỏ qua, dù sao đây cũng là đất thị phi".
Vương Nhất Thánh lắc đầu nói.
"Ồ, ý ông là sao?", Ngu Sơn Thủy nhìn ông ta với ánh mắt kì quái.
Vương Nhất Thánh nhìn cửa chính, bình tĩnh đáp: "Ông nhìn đi, chưa đến nửa ngày đã có mầm họa rồi".
"Ý ông là nhà họ Dục?".
"Không chỉ nhà họ Dục, e là có cả chúng ta nữa".