Vừa dứt lời, bầu không khí tại hiện trường đột nhiên trở nên căng thẳng.
Các chiến sĩ của Ngũ Phương Băng Nguyên đều tập trung xung quanh, tất cả kiếm đều hướng về một phía, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
“Thằng khốn, mày là ai? Dám xen vào chuyện của tao? Muốn chết sao?”
Ánh mắt Thiếu Băng Nguyên trở nên lạnh lùng, tay vụt qua, cao thủ Băng Nguyên xung quanh không nói một lời mà cùng xông về phía Lâm Chính.
Dám xen vào chuyện của Thiếu Băng Nguyên, đây chẳng phải là vuốt râu hùm, tự tìm đường chết sao?
Nhưng sát khí của Lâm Chính cũng phóng nhanh, không thể bình tĩnh được nữa.
“Lâm đại nhân, cậu cần gì phải ra tay, mấy loại tạp nham này để hai người chúng tôi giải quyết là được”.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đồng thời đứng dậy, trầm giọng nói.
“Không cần, tôi muốn tự tay giết chết đám chó chết này”.
Lâm Chính lạnh lùng quát, sức mạnh phi thăng trên người chuẩn bị huy động.
Nhưng ngay vào lúc này, một giọng nói vang lên.
"Dừng tay!"
Tất cả cao thủ xung quanh đều dừng lại, vội vàng nhìn lên.
Có mấy bóng người bay từ trên trời xuống, ai cũng mang khí tức nồng đậm, nhìn thoáng qua là biết không phải người bình thường.
Những người này đến khiến Thiếu Băng Nguyên cũng phải bớt ngông cuồng.
“Là cậu cả”.
Có người thốt lên.
Hóa ra người đến là con trai của chưởng môn Ngũ Phương Băng Nguyên, tên là Hoa Phong Nhân.
Thiếu Băng Nguyên ngang ngược độc tài, chẳng qua là dựa vào thân phận con trai của Đại trưởng lão, còn ở trước mặt Hoa Phong Nhân, thì chỗ dựa của hắn ta hoàn toàn vô dụng.
“Tham kiến cậu cả”.
Những người có mặt tại hiện trường rối rít hành lễ, vô cùng cung kính.
“Anh Hoa, kính chào anh Hoa”.
Thiếu Băng Nguyên cũng vội vàng hành lễ, kính cẩn lễ phép.
“Băng Nguyên, cậu lại gây chuyện à?”
Hoa Phong Nhân cau mày, nhìn người nhà trên mặt đất xung quanh, trầm giọng hỏi.
“Anh Hoa, không phải là em gây chuyện, mà mấy người này không biết phải trái, nên dạy dỗ một chút”.
Thiếu Băng Nguyên khịt mũi, chỉ vào Ái Nhiễm đang bị thương nặng, nói: “Em chọn cô gái này, cảm thấy cô ta có thể chất đặc thù, có thể trở thành người đồng hành để song tu, nhưng đám người này lại to gan, dám từ chối em thì đã đành, đã thế còn sỉ nhục em nhiều lần, sao em có thể nhẫn nhịn được chứ?”
Sao Hoa Phong Nhân lại không biết tính cách của Thiếu Băng Nguyên? Chắc chắn là hắn thích cô gái đó nhưng người nhà họ không đồng ý, cho nên nảy sinh mâu thuẫn.
Nhưng thân phận của Thiếu Băng Nguyên hiển hách, sẽ có người từ chối hắn sao?
Hoa Phong Nhân nghiêng đầu sang, quan sát Ái Nhiễm, hai mắt sáng rực, yên lặng gật đầu: “Đúng là đẹp nghiêng nước nghiêng thành”.
“Nhưng chuyện này hơi ầm ĩ rồi đấy, Băng Nguyên, bây giờ có rất nhiều thế tộc gia nhập vào Ngũ Phương Băng Nguyên chúng ta, đã hình thành một mạng lưới liên minh lớn, cậu làm bất cứ chuyện gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, không thể làm mất mặt thế tộc chúng ta được”.
“Nhưng anh Hoa… Chẳng lẽ chuyện này cứ thế cho qua sao?”
Thiếu Băng Nguyên không cam lòng.
Nhưng sắc mặt Hoa Phong Nhân trở nên nghiêm túc: “Nếu không cậu còn muốn thế nào nữa? Tiếp tục làm lớn chuyện hả? Bộ phận hậu cần là nơi nào? Nơi quan trọng như vậy sao có thể để cậu tới làm loạn? Lập tức đưa người rời đi”.
Thiếu Băng Nguyên âm thần nghiến răng, nhưng cũng không làm được gì.
Hắn không dám không nghe lời của Hoa Phong Nhân, chỉ có thể cắn răng dẫn người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lạnh lùng nói: “Sao vậy? Cứ bỏ qua chuyện này như thế sao?”
Vừa dứt lời, đám người Thiếu Băng Nguyên vô cùng tức giận.
“Một nhà họ Dục nhỏ bé cũng dám mặc cả với bọn tao sao? Mày muốn chết hả?”, Thiếu Băng Nguyên gầm nhẹ.
“Băng Nguyên”.
Hoa Phong Nhân nghiêng đầu quát, ra hiệu cho hắn câm miệng, sau đó nói với Lâm Chính: “Lát nữa người nhà họ Dục của anh cử người đi đến tiệm thuốc lấy thuốc, tôi sẽ sắp xếp mấy người đến đây chữa trị cho các người. Chuyện này đến đây là kết thúc. Hiểu chưa?”
Đối với các thế tộc nhỏ mà nói, lời nói và cách làm của Hoa Phong Nhân đã quá nhẹ nhàng rồi.
Nhưng trong mắt Lâm Chính, hắn làm vậy dường như không có chút thành ý nào.
“Vậy người này thì sao?”
Lâm Chính giơ tay, chỉ vào Thiếu Băng Nguyên.