TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3886 VẬY ĐỂ TÔI THAY CÔ NÓI”.

“Hận? Ha ha đương nhiên là tôi hận. Tôi chỉ muốn tiêu diệt toàn bộ bọn họ. Hận tới mức muốn dóc thịt họ xay ra để họ vĩnh viễn không thể đầu thai”

“Cậu không thể nào hiểu được nỗi khổ của tôi, cậu không thể nào hiểu được nỗi oán hận của tôi”.

“Tôi tu luyện ở Băng Nguyên 50 năm, chính là để chờ tới ngày này. Ngày tôi có thể báo thù. Cậu nói xem, tôi có hận họ hay không?”

Người kia cười lạnh lùng, khuôn mặt ánh lên vẻ dữ tợn. Hoa Vi Vi nín thở: “Ông rốt cuộc là ai?”

“Sao thế? Bố cô không nhắc tới tôi sao?”

Người kia khẽ cười: “Tôi tên Đoạn Thiên Tường. Bố cô chưa từng nói với cô về cái tên này à?”

“Cái gì? Đoạn Thiên Tường?”, Hoa Vi Vi rõ ràng là đã từng nghe qua nên cô ta khẽ tái mặt, hai chân mềm nhũn.

“Ồ? Xem ra bố cô cũng đã nói với cô về tôi mà”, người này bật cười ha ha, rõ ràng là vô cùng đắc ý.

“Người này là ai vậy?”, Lâm Chính bước tới cạnh Hoa Vi Vi và hỏi

Hoa Vi Vi run rẩy, không hề lên tiếng.

“Sao thế? Tại sao lại không nói. Người ta đang hỏi cô đấy. Cô nói đi chứ? Lẽ nào không dám?”, người kia nheo mắt cười đầy ý vị.

Hoa Vi Vi để lộ vẻ uất hận nhưng vẫn im lặng

“Cô không nói phải không? Vậy để tôi thay cô nói”.

Người này chắp tay sau lưng, nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Nhóc, cậu biết bố của con bé này đúng không – chưởng môn Băng Nguyên. Cậu có biết ông ta là người thế nào không?”

“Tôi nói cho cậu biết, ông ta là cái thứ không bằng cả loại cầm thú. Gã đó dụ chị dâu mình, phản bội anh em, chém giết người nhà. Đó là kẻ đáng ghê tởm nhất trên thế gian này”.

“Câm miệng, không được sỉ nhục bố tôi”, Hoa Vi Vi gầm lên, định liều mạng với Đoạn Thiên Tường.

Thế nhưng ông ta chỉ cười lạnh lùng.

“Sỉ nhục? Đó là sự thật đấy. Nhóc, có lẽ cô không biết nhưng cô có thể hỏi các trưởng lão của Ngũ Phương Băng Nguyên, bọn họ có ai mà không biết năm xưa ông ta có một người anh em kết nghĩa. Cô cho rằng Ngũ Phương Băng Nguyên có thể xưng vương xưng bá như bây giờ là do công lao của ai? Là của một mình bố cô chắc? Cô lầm rồi. Ngũ Phương Băng Nguyên là do tôi và bố cô cùng tạo ra. Thế nhưng sau cùng khi mọi thứ sắp hoàn thiện thì bố cô đã lén đâu dao sau lưng tôi”.

“Để có thể độc chiếm Ngũ Phương Băng Nguyên ông ta giả dạng làm người ngoại tộc, chiếm đoạt vợ tôi, để tôi càng thêm uất hận, mất đi lý trí. Nhân lúc tôi không phòng bị, ông ta đã dùng loại độc dược mạnh nhất hạ độc và sau đó đâm tôi”.

“Nếu không phải mạng lớn thì tôi đã sớm trở thành hồn ma trong tay ông ta rồi”.

“Thế nhưng bố cô vẫn chưa yên tâm, mỗi năm vẫn cử cao thủ vây giết tôi. Thế nhưng ông trời dù sao cũng vẫn công bằng mà. Những năm qua bố cô không những không giết được tôi mà ngược lại tôi còn lợi dụng được cả kỳ độc ông ta gây ra để đột phá tu vi. Giờ đây tôi giết bố cô đơn giản như giết một con kiến vậy. Hơn nữa, đứa con gái mà ông ta yêu thương nhất còn rơi vào tay tôi nữa”.

“Ha ha...cô nói xem đây có phải là công bằng không?”, Đoạn Thiên Tường bật cười vui vẻ.

Vi Hoa Hoa lặng thing. Có lẽ đến cả cô ta cũng không biết chuyện đó của bố mình...

Đọc truyện chữ Full