TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3887 “ĐÓ LÀ VINH DỰ CỦA CẬU".

“Nhóc! Cô tưởng tôi là ác ma sao? Cô sai rồi, so với bố cô thì tôi là người quá lương thiện đấy. Lần này thì cô đã biết bộ mặt thật của bố mình rồi chứ?”

Đoạn Thiên Tường nheo mắt, nhìn Hoa Vi Vi bằng vẻ ý vị. Hoa Vi Vi như muốn phát điên. Có thể cô ta từng nghe bố mình nói nhưng sẽ không chi tiết đến như vậy.

“Không thể nào. Không thể nào...Bố tôi không thể nào làm ra những chuyện như vậy được”, Hoa Vi Vi run rẩy, miệng lầm bầm. Cô ta căn bản không thể chấp nhận mọi chuyện.

“Cô không tin à?”, Đoạn Thiên Tường mỉm cười, chỉ vào những bảo vật trên người cô ta và nói: “Cô có biết bộ quần áo này của cô là do bố cô lấy từ đâu không?”

Hoa Vi Vi trố tròn mắt.

“Đúng vậy, đó chính là bộ quần áo của vợ tôi, là chị dâu của bố cô. Đây là những bảo vật mà tôi vất vả bội phần tìm cho cô ấy nhưng vào chính đêm đó, bố cô sau khi chiếm đoạt chị dâu mình thì ông ta đã lấy đi tất cả. Vợ tôi vì uất ức mà đã tự sát. Tôi vốn tưởng ông ta sẽ giấu những thứ này đi, thật không ngờ ông ta không biết nhục mà đưa cho cô mặc...Ha ha. Xem ra bố cô thật sự không biết hối hận là gì. Một người sao có thể không biết liêm sỉ tới mức đó chứ?”

Đoạn Thiên Tường gằn từng từ. Thế nhưng tất cả những điều đó giống như những nhát dao đâm vào người Hoa Vi Vi.

Cô ta vốn là một cô gái vô cùng kiêu ngạo. Là con gái của chưởng môn Ngũ Phương Băng Nguyên, tô ta đương nhiên có lòng tự tôn vượt người thường. Cô ta coi khinh những võ giả thông thường, cảm thấy những kẻ đó vô cùng bẩn thỉu và ghêm tởm vì họ vừa nghèo vừa thấp kém. Vì sự khổ cực sẽ ép không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Dù có phải đánh lén thì họ cũng sẽ làm.

Chính vì vậy danh tiếng của Hoa Vi Vi ở Ngũ Phương Băng Nguyên không được tốt lắm. Những người bình thường đều sợ cô ta.

Cô ta cũng không quan tâm tới điều đó. Chỉ có điều cô ta thật sự không ngờ sự bỉ ổi nhất thậm chí có thể bắt nguồn từ những người có địa vị cao nhất. Cô ta không ngờ bộ quần áo trên người cô ta lại dơ bẩn đến vậy.

“Không thể nào...chắc chắn ông đang lừa tôi...Chắc chắn là như vậy...”, Hoa Vi Vi hét lớn, như một người mất hồn.

“Cô còn không tin sao? Không sao, tôi sẽ không giết cô. Cô làm con chó của tôi, đưa tôi tới chỗ bố cô thì cô sẽ biết liền. Ha ha...”, Đoạn Thiên Tường bật cười và bước về phía Hoa Vi Vi.

Hoa Vi Vi vội vàng lùi lại .

“Bố cô hãm hại vợ tôi vậy thì tôi có bắt con gái ông ta cũng không sao chứ nhỉ? Lát nữa tôi sẽ lột sách đồ trên người cô để cô xuất hiện không một tấm vải ở Ngũ Phương Băng Nguyên và để cho họ có thể chiêm ngưỡng con gái chưởng môn là thế nào. Ha ha...”, Đoạn Thiên Tường càng nghĩ càng thấy hứng thú.

Hoa Vi Vi cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Nếu thật sự như vậy thì cô ta thà chết còn hơn.

Cô ta cầm bảo kiếm trong tay nhưng sức lực chẳng còn là bao. Đoạn Thiên Tường đang bước về phía mình, Hoa Vi Vi không chút do dự đưa kiếm lên cổ mình.

Thế nhưng đúng lúc này tay cô ta bỗng khựng lại. Sợi xích của Đoạn Thiên Tường đã khống chế tay Hoa Vi Vi. Cô ta nín thở, giãy giụa nhưng vô ích. Dù thế nào thì cô ta cũng không thể làm gì được Đoạn Thiên Tường.

“Muốn chết à? Hừ, không dễ như vậy đâu Tôi phải chơi cho đã cái mạng chó của cô đã. Tôi phải bảo thù bố cô đã”, ông ta cười man rợ.

“Tôi sẽ không để ông đạt được mục đích”, Hoa Vi Vi bặm môi, quay qua gào lên với Lâm Chính: “Mau giết tôi đi”.

Cô ta đã không còn hi vọng Lâm Chính sẽ cứu mình nữa. Lúc này cô ta chỉ mong Lâm Chính có thể để cô ta chết thật nhanh.

“Nếu tôi giết cô thì sẽ phải đốt cô thành tro bụi. Nếu không, với y thuật của người này thì có lẽ ông ta vẫn có thể cứu sống được cô”, Lâm Chính nói.

“Thật không ngờ cậu cũng có mắt nhìn gớm nhỉ”, Đoạn Thiên Tường tỏ ra kinh ngạc.

“Từ lúc ông thay đổi con gấu đó thì tôi đã có thể đoán ra được cảnh giới y thuật của ông rồi. Có lẽ con gấu đó chính là vật thí nghiệm của ông đúng không?”, Lâm Chính nói.

“Thú vị đấy”, ông ta liếc nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt kỳ dị.

“Có thể nhìn thấu thủ đoạn của tôi, cậu cũng có tài đấy. Nhóc, tôi cho cậu một cơ hội, nhận tôi làm chủ, tôi sẽ không giết cậu”.

“Nhận ông làm chủ sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ khinh thường: “Muốn tôi làm con chó của ông à?”

“Đó là vinh dự của cậu".

“Ông cũng xứng?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Cậu nói cái gì?”, Đoạn Thiên Tường bốc hỏa. Ông ta phát hiện ra thằng nhóc này không coi mình ra gì.

Lâm Chính chỉ búng tay về phía xích băng đang khống chế Hoa Vi Vi.

Bùm...Xích băng lập tức nổ tung.

Đoạn Thiên Tường nín thở. Hoa Vi Vi cũng bàng hoàng.

Đọc truyện chữ Full