Vù! Vù! Vù! Vù…
Hồng Mông Long Châm rơi xuống mãnh liệt, gần như cả cây châm đâm vào trong cơ thể Đoạn Thiên Tường.
Cả người Đoạn Thiên Tường không khỏi co giật, nhưng ông ta không hề hoảng loạn, trên mặt nở nụ cười cuồng vọng.
“Ha ha ha ha ha, cậu nghĩ hạ độc tôi là có thể ép tôi giao ra sao? Tôi nói cho cậu biết, sự giày vò mà tôi phải chịu mãi mãi cậu cũng không tưởng tượng được, dựa vào thủ đoạn của cậu mà bắt tôi nghe theo? Nằm mơ giữa ban ngày! Ha ha ha ha…”.
Ông ta cười điên cuồng, đã coi thường cái chết.
Ông ta biết mình chắc chắn không thể thắng Lâm Chính. Nếu Lâm Chính không nghe theo ông ta thì chỉ đành bắt Lâm Chính chôn chung với mình.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến Đoạn Thiên Tường, mà là tiếp tục chăm chú châm cứu.
Không lâu sau, tất cả Hồng Mông Long Châm đều đâm vào cơ thể Đoạn Thiên Tường.
Lâm Chính chuyên chú, cực kỳ nghiêm túc, cẩn thận rút Hồng Mông Long Châm đâm vào trong cơ thể ông ta trước nhất ra, đặt trước mắt quan sát kỹ càng.
Cứ qua mấy chục giây lại rút ra một châm, quan sát kỹ càng.
Chuyện này khiến Đoạn Thiên Tường không hiểu nổi.
“Cậu đang làm gì vậy?”.
Đoạn Thiên Tường nghiêm túc hỏi.
“Giải độc”.
Lâm Chính nói.
“Giải độc? Cậu đang đùa à? Tôi không phải đã nói rồi sao? Trên thiên hạ chỉ có tôi mới giải được độc này!”.
Đoạn Thiên Tường cười nhạt nói.
“Không sai, đúng là chỉ có ông mới giải độc được, không phải tôi đang dùng ông để giải độc cho tôi đây sao?”.
Lâm Chính tiếp tục quan sát Hồng Mông Long Châm rút ra từ cơ thể Đoạn Thiên Tường, nói.
Đoạn Thiên Tường run rẩy sợ hãi, hiển nhiên không hiểu được ý Lâm Chính nói.
Hoa Vi Vi ở phía sau cũng vậy.
Nhìn những hành vi khó hiểu của Lâm Chính, cô ta cũng không hiểu ra sao, suy nghĩ một lúc lại cắn răng nói: “Lâm Chính, anh mau mau giết người đó đi, theo tôi về Ngũ Phương Băng Nguyên, tôi có thể xin bố tôi giải độc cho anh! Có lẽ bố tôi sẽ có cách!”.
Nhưng Lâm Chính dường như không nghe thấy, cũng không quan tâm đến Hoa Vi Vi.
“Lâm Chính?”.
Hoa Vi Vi lại hét lên một câu, nhưng Lâm Chính vẫn không có phản ứng gì.
Hoa Vi Vi nhíu mày, không biết nên nói thế nào mới phải.
Đột nhiên Đoạn Thiên Tường đoán được gì đó, toàn thân không khỏi run rẩy.
“Chẳng lẽ cậu… đang tìm dược tính?”.
“Ồ? Ông cũng không ngốc nhỉ?”.
Lâm Chính không ngẩng đầu lên mà tiếp tục quan sát Hồng Mông Long Châm rút từ trong cơ thể Đoạn Thiên Tường ra.
Hoa Vi Vi sửng sốt, dường như nghe thấy chuyện gì đáng kinh ngạc.
“Không biết lượng sức! Cực kỳ ngu xuẩn!”.
Đoạn Thiên Tường không ngừng gào lên: “Cậu nghĩ cậu là cái thá gì? Cậu nghĩ độc do tôi luyện chế là cái gì? Dựa vào thủ đoạn này mà muốn kiểm tra dược tính của độc tôi chế? Tôi thấy cậu điên rồi!”.
Lâm Chính không nói gì, tiếp tục làm việc của mình.
“Cậu không làm được đâu! Độc của tôi chỉ cần mười mấy phút là sẽ phát tác, bây giờ đến lúc độc phát không còn bao nhiêu thời gian nữa, nếu cậu không muốn chết thì mau mau thả tôi ra!”.
Đoạn Thiên Tường gào lên.
Nhưng lời nói của ông ta không làm lay chuyển được Lâm Chính chút nào.
“Khốn kiếp!”.
Đoạn Thiên Tường tiếp tục giãy giụa.
Lâm Chính bóp chặt cổ ông ta, sức mạnh to lớn gần như sắp bẻ gãy cổ Đoạn Thiên Tường.
Phụt!
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên nôn ra máu, cả người lảo đảo lùi về sau, suýt chút nữa ngã xuống đất, tay cũng buông lỏng, Đoạn Thiên Tường ngã ngồi xuống đất.
Ông ta không quan tâm đến vết thương trên cổ mà đột nhiên đứng dậy, ngưng tụ ra một gai băng cầm trong tay, hung dữ lao về phía Lâm Chính.
“Cẩn thận!”.
Hoa Vi Vi kinh hãi, vung kiếm lao tới đỡ.
“Con khốn cút ra!”.
Đoạn Thiên Tường đẩy Hoa Vi Vi ra, hung ác lao tới chỗ Lâm Chính.
Lâm Chính ổn định lại, tay giữ chặt gai băng.
Nhưng kịch độc trong cơ thể đã phát tác, sức mạnh toàn thân anh đang bị độc kìm hãm dẫn đến thực lực suy yếu, cơ thể cũng suy yếu…
Bàn tay giữ gai băng cũng khẽ run lên.
Gai băng đâm về phía tim Lâm Chính từng chút một.