“Tôi đã cho cậu cơ hội rồi, là cậu không biết trân trọng! Vậy thì cậu lên Tây Thiên cho tôi!”.
Đoạn Thiên Tường dữ tợn gào lên.
Ông ta đã quyết định bất chấp tất cả.
Nếu Lâm Chính không chịu khuất phục, chắc chắn sẽ giết ông ta trước khi chết, đương nhiên ông ta phải bất chấp tất cả phản công.
“A!”.
Đoạn Thiên Tường gào lên, dùng sức đâm gai băng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính dường như không còn sức để chống đỡ, gai băng chậm rãi di chuyển tới tim anh.
Gai băng tiến gần từng chút một, khí lạnh cũng ập đến từng chút một.
“Chết cho tôi!”.
Hoa Vi Vi bò dậy, cầm bảo kiếm giận dữ lao về phía Đoạn Thiên Tường.
Đoạn Thiên Tường biến sắc.
Trong thời khắc quan trọng, sự can thiệp của Hoa Vi Vi gây áp lực rất lớn cho ông ta.
“Con nhỏ thối tha! Tôi giết cô trước!”.
Đoạn Thiên Tường thẹn quá hóa giận, dứt khoát bỏ qua việc giết chết Lâm Chính, định đâm gai băng trong tay về phía Hoa Vi Vi, giết cô ta trước rồi tính.
Đúng lúc này, cánh tay Lâm Chính đang chống đỡ gai băng của Đoạn Thiên Tường bỗng buông lỏng.
Phập!
Đoạn Thiên Tường cầm gai băng thuận thế đâm vào cơ thể Lâm Chính.
Lâm Chính khẽ run lên, gai băng đâm xuyên vào cơ thể anh, máu đỏ tươi chảy ra…
Đoạn Thiên Tường sửng sốt.
Ông ta không hiểu, vì sao Lâm Chính đột nhiên lại buông tay vào lúc này?
Chẳng lẽ… anh đã buông bỏ chống cự?
Đoạn Thiên Tường ngơ ngác nhìn Lâm Chính, lại thấy vẻ mặt anh vô cùng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt đầy cương quyết kia lại không có vẻ tuyệt vọng và bi thương.
Không đúng!
Không phải Lâm Chính từ bỏ!
Đoạn Thiên Tường hít sâu một hơi, đột nhiên ý thức được gì đó, muốn ngưng tụ thêm gai băng cho Lâm Chính một đòn chí mạng.
Vụt!
Lúc này, cây Hồng Mông Long Châm cuối cùng được Lâm Chính rút ra từ trên người Đoạn Thiên Tường.
Đoạn Thiên Tường rùng mình, nhìn sang Hồng Mông Long Châm, trên thân châm của Hồng Mông Long Châm bao phủ một lớp hàn khí mờ nhạt.
Lớp hàn khí này vô cùng huyền ảo, tôn thân châm lên giống như thủy tinh.
“Hỏng bét!”.
Đoạn Thiên Tường run rẩy trong lòng, đầu óc đã trở nên trống rỗng.
“Tôi hiểu rồi!”.
Lâm Chính ho vài tiếng, miệng vẫn còn chảy máu, nhưng lại nở nụ cười.
“Hóa ra độc của ông lấy hàn băng làm môi giới, dẫn máu trong cơ thể đóng băng nó… Chẳng trách độc lực có thể phá được cơ thể vạn độc bất xâm của tôi, quả nhiên phi phàm…”.
Nghe những lời đó, Đoạn Thiên Tường sầm mặt, môi giật giật điên cuồng: “Không thể nào! Không thể nào… Sao cậu có thể phát hiện được dược tính của tôi dễ dàng như vậy… Tuyệt đối không thể…”.
Phụt!
Trong khi ông ta còn đang kinh ngạc bởi thực lực của Lâm Chính, Hoa Vi Vi đã xông tới, một kiếm đâm vào người Đoạn Thiên Tường từ sau lưng.
Đoạn Thiên Tường cứng đơ người, máu chảy ra từ miệng.
“Chết đi cho tôi!”.
Hoa Vi Vi nghiến răng, xoay chuôi kiếm, thân kiếm của bảo kiếm xoáy thành một lỗ lớn nơi tim của Đoạn Thiên Tường.
Đoạn Thiên Tường há miệng, sinh mệnh dần mất đi, không còn khả năng sống sót.
Ông ta mở to mắt nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính dùng dị hỏa hóa thành châm, đâm vào mấy huyệt vị trên người.
Nhìn đến đó, Đoạn Thiên Tường hiểu ra độc của mình đã không còn đe dọa được Lâm Chính.
“Kỳ tài… Cậu đúng là… kỳ tài hiếm có trên đời…”.
Đoạn Thiên Tường vừa nôn ra máu vừa khó khăn hét lên.
“Quá khen, ông cũng không kém…”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Đoạn Thiên Tường có thể chế tạo ra loại độc quỷ dị như vậy, thiên phú tuyệt đối không thấp, chỉ tiếc lần này ông ta gặp phải Lâm Chính, người còn yêu nghiệt hơn cả ông ta.
“Tôi thất bại trong tay cậu không có gì để nói… Người sắp chết… không còn gì để che giấu, tôi có lời muốn nói với cậu!”.
Sự phẫn nộ trong mắt Đoạn Thiên Tường dần dần tan đi, ông ta vừa thở hổn hển vừa chậm rãi nói.
Lâm Chính liếc mắt với Hoa Vi Vi, ra hiệu cô ta không được làm bậy, đồng thời châm cho Đoạn Thiên Tường một châm, nói: “Ông nói đi”.
“Cậu không phải người của Ngũ Phương Băng Nguyên phải không? Nếu không phải… tôi khuyên cậu… hoặc là rời khỏi băng nguyên, hoặc là nghĩ cách giết Hoa Thiên Hải…”, Đoạn Thiên Tường khàn giọng nói.
“Ông sắp chết rồi mà còn giở trò! Có tin tôi chém đầu ông xuống không?”.
Hoa Vi Vi tức tối quát giận, bảo kiếm trong tay vung lên, chỉ muốn chém Đoạn Thiên Tường.
Đoạn Thiên Tường cười khinh bỉ, nhìn Hoa Vi Vi đầy giễu cợt: “Con nhỏ đê tiện, cô nghĩ bố cô tốt đẹp lắm sao? Bố cô là kẻ súc sinh lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa… Tôi nói cậu ta giết bố cô không hề sai, bởi vì bố cô chắc chắn sẽ giết cậu ta! Cho dù nó đã cứu mạng cô…”.
“Ông nói cái gì?”.
Hoa Vi Vi sửng sốt.
“Nếu tôi đã cứu mạng của Hoa Vi Vi, vì sao chưởng môn Băng Nguyên còn muốn giết tôi?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản… Bởi vì cậu đã biết quá khứ của ông ta, cậu đã biết những chuyện dơ bẩn đê tiện của ông ta, cậu đã biết Hoa Thiên Hải là hạng người như thế nào! Hoa Thiên Hải rất sĩ diện, trọng danh tiếng nhất. Vì danh dự, ông ta nhất định sẽ ra tay giết cậu! Cho nên, cậu không muốn chết thì phải giết ông ta! Cậu không giết ông ta, ông ta cũng sẽ giết cậu! Ha ha ha ha…”.
Đoạn Thiên Tường cười lớn, sau đó cơ thể chấn động.
Ầm!
Cơ thể ông ta lập tức nổ tung, thế mà ông ta lại chọn tự hủy thân xác mà chết!
Máu tươi bắn lên hai người.
Bất kể là Lâm Chính hay Hoa Vi Vi đều chìm trong những lời Đoạn Thiên Tường nói, khó mà bình phục…