TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3893 “ĐƯA CÔ CHỦ ĐI NGHỈ NGƠI”.

Lâm Chính chưa từng gặp chủ của Ngũ Phương Băng Nguyên.Dù có xung đột với Thiếu Băng Nguyên thì mọi chuyện cũng đã được kiểm soát. Sau khi vào Ngũ Phương Băng Nguyên thì Lâm Chính cũng đoán được phần nào.

Từ mọi chuyện có thể thấy những gì mà Đoạn Thiên Tường nói đến có thể là thật. Nghĩ tới đây, từ sâu trong đôi mắt Lâm Chính ánh lên sát ý. Thế nhưng anh nhanh chóng giấu đi.

Anh muốn giết Hoa Vi Vi để diệt khẩu nhưng nếu cô ta chết ở đây, Lâm Chính sẽ không thể trở về Băng Nguyên một cách bình yên được và nhà họ Dục sẽ rơi vào nguy hiểm.

Phải làm sao đây? Lâm Chính suy nghĩ.

“Đừng giết tôi...Tôi sẽ không nói với bố tôi chuyện này đâu. Đừng giết tôi”, Hoa Vi Vi ý thức được điều gì đó bèn vội vàng nói

Lâm Chính nín thở, nói giọng khàn khàn: “Cô Hoa, chúng ta không thù không oán, nếu có thể thì tôi cũng không muốn ra tay với cô”

“Anh yên tâm, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không nói cho bố tôi biết. Tất cả là do con gấu đó gây ra. Con gấu đó đã giết chết toàn bộ đám người Du Trường Thanh. Hai chúng ta thoát được. Tôi tuyệt đối không đề cập tới Đoạn Thiên Tường một câu.

Hoa Vi Vi đảm bảo. Vẻ mặt ánh lên sự sợ hãi như sợ Lâm Chính sắp kết liễu cô ta tới nơi.

Lâm Chính gật đầu, thản nhiên nói: “Nếu được như vậy thì đương nhiên là không sao. Tôi cũng chẳng phải người cay nghiệt gì. Người ta không phạm tôi thì tôi cũng sẽ không phạm người ta. Sau khi về tôi sẽ đưa người của nhà họ Dục rời khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên, hi vọng cô Hoa đừng gây rắc rối là được”.

“Yên tâm đi. Tôi sẽ không làm những chuyện ngu ngốc đâu. Sau khi anh trở về, thì mau đưa người đi. Tôi sẽ nói với bố, tất cả chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Ông ấy sẽ không truy cứu bất kỳ ai đâu”.

“Vậy thì càng tốt”, Lâm Chính gật đầu.

Hai người bèn đi về hướng Ngũ Phương Băng Nguyên. Trên đường đi Hoa Vi Vi không ngừng liếc nhìn Lâm Chính. Mặc dù còn sợ hãi nhưng cô ta cũng lộ vẻ hiếu kỳ và sùng bái.

Lâm Chính còn trẻ như vậy mà đã có thể hạ gục được một đối thủ khủng khiếp như Đoạn Thiên Tường thì anh phải kinh người tới mức nào chứ?

Điều càng khiến người khác không dám tin đó là chỉ trong thời gian ngắn mà anh đã có thể phân tích được các thành phần trong loại độc mà Đoạn Thiên Nhai dùng, đồng thời giải độc.

Thiên phú như vậy thật hiếm có. Nếu người này có thể ở được Ngữ Phương Băng Nguyên thì thực lực nơi đây sẽ tăng lên rất nhiều

Thế nhưng muốn giữ được người này thì khó hơn lên trời.

Hoa Vi Vi thở dài, cúi đầu đi về phía trước. Hai người đi tầm nửa ngày đường thì cuối cùng cũng tới được Ngũ Phương Băng Nguyên.

Những người canh lối vào thấy Hoa Vi Vi đầy vết thương thì bị dọa sợ hết hồn, họ vội vàng lao lên đón.

Các tầng lớp cấp cao cảu Ngũ Phương Băng Nguyên sau khi biết tin thì cũng nháo nhào có mặt. Hoa Vi Vi quả nhiên nói đúng như những gì trước đó hứa, rằng mọi việc đều do con gấu gây ra.

“Không thể nào, chỉ là một thú sao có thể mạnh tới như vậy chứ”, các tầng lớp cấp cao chau mày.

Tôi cũng không biết nữa, nhưng con gấu đó quá đáng sợ, tôi không thể nào chống lại được. Nếu không phải vì tôi chạy nhanh thì có lẽ cũng đã nằm trong vuốt của nó rồi”, Hoa Vi Vi tỏ ra sợ hãi.

Đám đông nhìn nhau. Lâm Chính im lặng không nói gì. Anh lùi về phía sau, đi về phía có nhà họ Dục đang ở. Nơi này không thể ở lâu được.

“Các vị, tôi cảm thấy không được khỏe nên đi nghỉ ngơi trước đây”, Hoa Vi Vi đáp lễ rồi rời đi.

“Từ đã”, đúng lúc này một người đàn ông hô lên. Hoa Vi Vi giật mình quay lại nhìn thì thấy đó chính là đại trưởng lão Thiếu Xuyên.

“Chào đại trưởng lão”, Hoa Vi Vi cúi người.

“Ừm”.

Thiếu Xuyên gật đầu, chau mày nhìn Hoa Vi Vi: “Cô chủ, cô nói là bị con gấu của Băng Nguyên tấn công thế nhưng những bảo bối trên người cô có thể bảo vệ được cô cơ mà. Con thú đó lẽ nào đã đạt tới cảnh giới thần tiên rồi sao?”

“Điều này...tôi cũng không biết, tóm lại là bị con gấu đó hại”, Hoa Vi Vi không biết phải giải thích thế nào bèn nói đại.

“Vậy sao?”

Thiếu Xuyên nhìn bằng vẻ nghi ngờ, sau đó ông ta đột nhiên nhớ ra điều gì bèn nói: “Không phải cô chủ cùng một người khác về sao? Người này là ai?”

“Hình như họ Lâm, lúc trước đã gây sự với cậu Thiếu”.

“Vậy à?”

Thiếu Xuyên đanh mắt; “Đi, mau đưa cậu ta tới đây. Tôi có chuyện muốn hỏi cậu ta”.

“Tuân lệnh”, người bên cạnh chắp tay, lập tức rời đi.

“Không cần đâu”, Hoa Vi Vi thấy vậy bèn xua tay: “Đại trưởng lão, lần này tôi có thể thoát khỏi nguy hiểm cũng là nhờ Lâm CHính giúp đỡ. Nếu không có anh ta thì tôi đã không thể bình an trở về rồi. Anh ta cũng mệt lắm rồi, cần được nghỉ ngơi. Đừng làm phiền anh ta nữa”.

Thiếu Xuyên lẳng lặng quan sát Hoa Vi Vi sau đó nói: “Đưa cô chủ đi nghỉ ngơi”.

“Vâng”, người bên cạnh lập tức đưa Hoa Vi Vi đi.

Hoa Vi Vi vừa đi khỏi thì Thiếu Xuyên trầm giọng: “Lập tức cử người giám sát tên họ Lâm đó cho tôi. Tuyệt đối không được để cậu ta đi đâu hết”

Đám đông bàng hoàng.

“Đại trưởng lão làm gì vậy?”, có người thận trọng hỏi.

“Tôi vừa ngửi thấy mùi thuốc trên người cô chủ. Mặc dù rất nhạt nhưng tôi rất mẫn cảm với mùi thuốc”, Thiếu Xuyên thản nhiên nói.

“Mùi thuốc sao?”, mọi người nhìn nhau, cảm thấy hoang mang.

“Đừng nhiều lời nữa, mau làm theo những gì tôi nói. Giờ tôi đi gặp chưởng môn, nghe rõ, nếu phát hiện người nhà họ Dục bỏ trốn thì tôi sẽ hỏi tội các người đấy”, Thiếu Xuyên gầm lên rồi vội vàng rời đi.

Đọc truyện chữ Full