“Chưởng môn", Thiếu Xuyên bước lên trước, nói bằng giọng khàn khàn: “Có thể thấy Lâm Chính có thực lực phi phàm, nếu có thể dụ cậu ta phục vụ cho Ngũ Phương Băng Nguyên thì sức chiến đấu của chúng ta sẽ ra tăng rất nhiều”.
“Nói không sai, chỉ có điều...tôi vẫn còn một vấn đề”.
Hoa Thiên Hải nhìn chăm chăm Hoa Vi Vi và nói: “Vi Vi con phải trả lời thành thật, không được giấu bố, nếu không...bố sẽ nhốt con vào hầm băng đấy. Trong ba năm sẽ không cho phép con ra ngoài”.
“Hả?”, Hoa Vi Vi đột nhiên run bắn lên. Nơi đó cô ta chỉ ở có một giờ đồng hồ do phạm lỗi và bị Hoa Thiên Hải nhốt vào. Nếu bị nhốt ở đó ba năm, không cần biết có bị điên hay không nhưng mất mạng là cái chắc. ..
“Bố ơi, bố đang nghĩ gì vậy?”, Hoa Vi Vi run rẩy.
“Đã giết chết Đoạn Thiên Tường thì tại sao lại giấu bố? Ai bảo con lựa chọn giấu giếm?”
“Điều này...”
“Có phải là Lâm Chính không?”, ông ta lập tức hỏi.
“Thưa bố...con...", Hoa Vi Vi không biết phải nói gì.
Hoa Thiên Hải đột nhiên bước tới, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đôi mắt nhìn chăm chăm Hoa Vi Vi: “Có phải..Đoạn Thiên Tường đã nói gì đó với con nên khiến con không dám nói với bố chuyện con gặp ông ta không?”
Dứt lời, Hoa Vi Vi sợ tới mức mềm nhũn ra đất. Cô ta vội vàng nói: “Thưa bố, không có...Đoạn Thiên Tường không nói gì với con cả...Con...không biết gì, thật ạ...”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Hoa Thiên Hải lập tức hiểu ra mọi chuyện. Ông ta phất tay: “Đưa cô chủ tới hầm băng, không có mệnh lệnh của tôi thì không được thả ra”.
“Điều này...”, Thiếu Xuyên do dự.
“Sao? Đến cả mệnh lệnh của tôi mà cũng không nghe à?”, Hoa Thiên Hải đanh mắt, sát ý hừng hực.
Thiếu Xuyên vội vàng chắp tay: “Tuân lệnh”.
“Bố ơi, đừng...thật sự là con không biết gì cả. Xin hãy tha cho con”, Hoa Vi Vi gầm lên. Thế nhưng vô ích. Cô ta nhanh chóng bị đưa đi.
“Nghe đây, lập tức triệu tập băng vệ quân, bao vây nhà họ Dục. Nhất là tên họ Lâm đó, phải giết chết, không được giữ”, Hoa Thiên Vũ gầm lên.
Thiếu Xuyên há hốc miệng, cuối cùng không dám phản bác, chỉ chắp tay: “Vâng”.
Lúc này Lâm Chính đã dẫn người nhà họ Dục rời khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên. Đám đông rời đi vội vàng nên không mang theo thứ gì.
“Thần y Lâm, thật sự cần gấp gáp như vậy sao. Vật tư của chúng ta ở đây còn nhiều lắm”, Dục Chấn Thiên cảm thấy không nỡ, bèn quay lại nhìn.
“Đừng nói nhiều. Mau rời đi thôi. Còn không đi là sẽ bị giết đấy”, Lâm Chính hô vang.
“Điều này...”, Dục Chấn Thiên á khẩu.
“Vô duyên vô cớ tại sao lại bị giết. Chúng ta có làm gì đâu?”
“Lẽ nào là do đắc tội với cậu Trường, cậu Trường hận nên định ra tay sao?”
“Cậu Trường cũng hẹp hòi quá rồi”, đám người đi sau lầm bầm.
Lâm Chính nhìn họ, chẳng buồn giải thích
“Các người đi đâu?”, lính gác ngoài cổng lập tức chặn họ lại và quát lớn.
“Phụng mệnh cô chủ chúng tôi thi thành làm nhiệm vụ. Các người đừng ngăn lại, nếu không tôi mà báo thì các người sẽ đẹp mặt đấy”, Lâm Chính quát lớn, giọng như sấm rền.
Đám người canh chừng nhìn nhau và đành phải nhường đường.
“Đi thôi”, Lâm Chính quát.