Đám người vội vàng rời đi.Thế nhưng chưa đi được bao lâu thì đã cảm nhận được sát khí từ phía sau ập tới.
Nhanh quá!Xem ra sự việc đã bị bại lộ rồi.
Lâm Chính nhìn chăm chăm về phía sau.
“Đại nhân, đối phương đã phát hiện ra chúng ta. Chúng ta còn chạy thế này thì chưa chắc bọn chúng đã chạy thoát”, Vương Nhất Thánh dừng lại, nhìn phía sau và nói.
“Ông nói đúng, tu vi của người nhà họ Dục không quá cao, chúng ta hành động chậm quá. Như vậy thì sớm muộn gì đối phương cũng sẽ đuổi kịp thôi”.
Lâm Chính suy nghĩ. Ái Nhiễm ở gần đó kêu lên: “Lâm Chính, sao thế”, Ái Nhiễm thở hổn hển sau đó hỏi. Cô ta vẫn còn bị thương. Trên người còn quấn rất nhiều băng. Nếu người nhà họ Dục khó chạy thoát thì cô ta càng khó hơn vì bị thương nhiều quá.
“Ái Nhiễm, cô đưa người nhà cô rời đi. Chúng tôi sẽ chặn họ lại”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Không được...tôi không thể bỏ mặc anh được”, Ái Nhiễm lắc đầu, nước mắt rưng rưng.
“Cô nhóc này, cô ở đây cũng có giúp được gì tôi đâu. Đi đi”, Lâm Chính cười khổ.
Ái Nhiễm run rẩy cuối cùng cúi xuống không nói gì. Đúng là cô ta không thể giúp gì được Lâm Chính.
Với tu vi của cô ta, không liên lụy tới anh đã là tốt lắm rồi. Ở lại có tác dụng gì chứ.
“Tôi sẽ đi”, Ái Nhiễm bặm môi, nói bằng vẻ đau khổ: “Nhưng anh phải đảm bảo là sống sót quay về đấy”
“Tôi đảm bảo”, Lâm Chính không chút do dự.
“Nếu anh xảy ra chuyện gì thì tôi không thể sống được”, Ái Nhiễm nói bằng vẻ kiên định.
Lâm Chính giật mình. Đúng lúc này...Có âm thanh vọng tới. Sau đó là một lượng lớn những người mặc đồ trắng cầm dao.
“Đại nhân, bọn họ tới rồi”, Ngu Sơn Thủy hô lên, chuẩn bị nghênh địch
Nhà họ Dục thấy vậy cũng vội rút kiếm ra định liều mạng. Sắc mặt Lâm Chính lạnh như băng.
Người của Ngũ Phương Băng Nguyên tới nhanh như vậy lẽ nào Hoa Vi Vi không giữ lời hứa? Đã nói cho Hoa Thiên Hải biết rồi?
“Các người định đi đâu?”, một người đàn ông để tóc dài với ámắt dữ dằn bước tới.
“Đương nhiên là rời khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên rồi, Lâm Chính dửng dưng đáp lại.
“Tại sao không báo với chưởng môn của chúng tôi”.
“Chúng tôi tới để liên minh chứ không phải là gia nhập làm thành viên. Chúng tôi đi phải báo cáo nữa cơ à?”, Dục Chấn Thiên lạnh lùng nói.
“Hừ, không báo cáo thì tức là bỏ trốn. Chưởng môn là minh chủ liên minh, nếu như các người thích đến thì đến, thích đi thì đi thì liên minh quản lý kiểu gì. Bớt nói nhảm lại, các người hoặc là ở lại hoặc là mất mạng”, người kia hét lớn, cho người xông lên.
“Dừng tay”
Đúng lúc họ định hành động thì có tiếng quát đinh tai vang lên. Đám đông bàng hoàng
Người này mặc đồ rất đẹp, cưỡi một con ngựa đen lao tới.
“Cô chủ”, các cao thủ của Băng Nguyên vội vàng chắp tay.
“Hoa Vi Vi”, Lâm Chính cũng ngạc nhiên lắm.
Sao cô ta lại xuất hiện rồi?
Hoa Vi Vi bước tớ với vẻ mặt áy náy và đau khổ: “Xin lỗi, tôi đã không giữ được bí mật...”