Lâm Chính nhíu chặt mày, nhìn vào trong lều.
Chỉ thấy trong lều có một chiếc bàn đá rất lớn.
Mấy người đang ngồi quanh bàn, ai nấy đều có khí tức vô cùng hùng hậu, không ai có thực lực yếu hơn đám Ngu Sơn Thủy, Vương Nhất Thánh.
Đằng sau mấy người này còn một đám người nữa, cũng có thực lực bất phàm, tu vi kinh khủng trác tuyệt.
Khí thế vừa ập tới là do mấy người đứng bên trái bàn đá phóng ra.
Mấy người này đều là tuấn nam mỹ nữ, nam đều là những đại soái ca có tỷ lệ vàng cao gần hai mét, nữ thì da trắng mặt đẹp, vóc dáng thướt tha, ăn mặc nóng bỏng hấp dẫn.
Phía trước bọn họ là một cô gái mặc áo sa màu tím, môi hồng răng trắng, đôi mắt hạnh to tròn, đang quan sát Lâm Chính.
Cô gái ngồi vắt chéo chân, tà váy gần như trong suốt bên dưới trượt khỏi cái đùi trắng nõn, thu hút ánh mắt của tất cả đám đàn ông xung quanh, ai nấy khí huyết sôi trào.
Lâm Chính liếc mắt nhìn cô gái, sau đó phất tay, xua tan luồng khí thế này, đi thẳng về phía bàn đá.
"Cậu Lâm, à quên, phải gọi là Lâm minh chủ chứ, đã lâu không gặp".
Lôi Hổ mỉm cười nói với Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn về phía Lôi Hổ.
Chỉ thấy lúc này, ông ta đang đứng phía sau một người đàn ông trung niên.
Người đàn ôm mặc bào tím lôi vân, mái tóc trắng như tuyết, ngũ quan đoan chính, khóe mắt có nếp nhăn, giữa ấn đường ẩn hiện sự hiền hòa, thoạt nhìn vô cùng thân thiết, như ông lão nhà bên.
"Cậu Lâm, mời ngồi, hội nghị liên minh sắp bắt đầu rồi".
Lôi Hổ mỉm cười nói.
"Được".
Lâm Chính gật đầu, đi về phía chỗ trống duy nhất.
Nhưng khi Lâm Chính đi về phía chiếc ghế kia, một người bỗng nhanh hơn Lâm Chính một bước, thản nhiên lấy chiếc ghế đi.
"Hử?".
Lâm Chính nhíu mày.
"Này, anh làm gì vậy?".
Nam Hạnh Nhi không nhịn được, lập tức lên tiếng chất vấn.
"Làm gì hả? Chiếc ghế này đâu có ai ngồi, tôi đương nhiên phải cất đi rồi".
Người kia hừ mũi nói, chuyển chiếc ghế sang bên cạnh, không thèm đếm xỉa đến Nam Hạnh Nhi, rồi ra đứng sau lưng cô gái xinh đẹp kia.
"Mắt chó của anh bị mù à? Không nhìn thấy đây là chỗ ngồi của minh chủ chúng tôi sao?".
Nam Hạnh Nhi tức giận mắng, sau đó đi tới định lấy ghế.
"Hỗn xược!".
Cô gái bất ngờ quát lớn, một luồng sóng âm ập về phía Nam Hạnh Nhi.
Nam Hạnh Nhi nín thở, định chống lại, nhưng sóng âm này bất ngờ bùng phát, tốc độ cực nhanh, cô ta không kịp phản ứng.
Đúng lúc Nam Hạnh Nhi sắp bị sóng âm hất bay, thì Lâm Chính bỗng cách không nắm chặt tay.
Ầm!
Sóng âm lập tức tan rã, dường như bị một bàn tay vô hình bóp nát.
"Hử?".
Ánh mắt cô gái lóe lên một tia kinh ngạc.
"Cô chính là Vu Hồng của Vu Sơn sao?".
Lâm Chính nhìn cô gái, bình tĩnh nói: "Tôi không biết mình đã đắc tội với cô chỗ nào, lần này tôi đến để tham gia hội nghị, cùng các cô chống lại Thiên Thần Điện. Tôi không muốn gây rắc rối, nhưng không có nghĩa là tôi sợ rắc rối, thế nên mong cô đừng nhằm vào tôi".
Dứt lời, Lâm Chính nhìn Nam Hạnh Nhi ở bên cạnh: "Hạnh Nhi, đi lấy ghế lại đây".
“Được, minh chủ!”.
Nam Hạnh Nhi gật đầu, đi về phía chiếc ghế kia.
"Ai cho các cô lấy?".
Người đàn ông lấy ghế lúc trước hừ mũi nói, lập tức ra tay ngăn cản.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo!
Toàn thân Lâm Chính bất ngờ bùng phát sức mạnh phi thăng, cả người hóa thành một luồng hồng lưu đáng sợ, lao thẳng về phía người đàn ông.
Người đàn ông biến sắc, bị luồng hồng lưu hung hãn này dọa cho toàn thân run rẩy, không thể động đậy.
Hắn trợn tròn mắt, nhìn Lâm Chính đang xông tới, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Đây là sát khí rít gào!
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Không ai ngờ giây trước Lâm Chính còn yên tĩnh một chỗ, lại bất ngờ ra tay tàn bạo như vậy.
Hơn nữa vừa ra tay đã là sát chiêu!
"Dừng tay!".
Cô gái thầm sợ hãi, cũng không ngồi yên được nữa, lập tức giơ tay lên, định ngăn cản Lâm Chính.
Nhưng dù cô gái đã ra tay, Lâm Chính vẫn không có ý định dừng lại.
Một kích cuồng bạo này vô cùng khủng khiếp!
Cho dù là cô gái cũng cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.
Đúng khoảnh khắc hai người sắp va chạm nhau.
"Mọi người yên lặng nào!".
Một giọng nói bình thản vang lên.
Sau đó, một lớp màn sáng chói xuất hiện giữa hai người.
Bốp!
Sức mạnh cuồng bạo của Lâm Chính nện mạnh vào bức màn này, đều bị nó hấp thụ.
Lâm Chính dừng lại, nhíu chặt mày, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Người ra tay là Hạo Thiên!
Chỉ thấy Hạo Thiên chậm rãi đứng lên, bình tĩnh nhìn song phương: "Quý vị đều là người đồng đạo muốn thảo phạt Thiên Thần Điện, cần gì phải đánh giết nhau như vậy? Hãy nể mặt tôi dẹp bỏ mọi hiềm khích trước đó đi".
Hạo Thiên đã lên tiếng, đương nhiên không ai dám cãi lời.
"Các chủ Hạo Thiên, là người này rắp tâm giết môn nhân của tôi, chứ đâu phải tôi muốn gây sự".
Vu Hồng liếc mắt nhìn Lâm Chính, khẽ hừ mũi nói.
"Chắc là cô nhầm rồi".
Lâm Chính lắc đầu: "Tôi không chỉ giết môn nhân của cô, mà có khi còn giết luôn cả cô".
"Anh nói cái gì?".
Hơi thở vủa Vu Hồng trở nên run rẩy, tỏ vẻ khó tin.