TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3920 LẦN NÀY, KHÔNG AI DÁM NGĂN CẢN.

Đúng là ngông cuồng!

Dám nói những lời như vậy trước mặt các chủ Hạo Thiên!

Thực sự là quá huênh hoang!

Vu Hồng hoàn hồn, lập tức nổi giận, đập bàn quát: "Khốn kiếp, anh nói cái gì hả? Anh muốn tuyên chiến với Vu Sơn tôi sao?".

Dứt lời, Vu Hồng lập tức phóng ra sức mạnh phi thăng cuồn cuộn, đánh về phía Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính không chút sợ hãi, đồng thời tế ra sức mạnh phi thăng chống lại, mặt không đổi sắc nói: "Vu Hồng, chẳng phải chúng ta đã tuyên chiến rồi sao? Bắt đầu từ lúc tôi đặt chân đến vực Ngũ Hành, người của cô đã đối đầu với tôi. Bây giờ còn dám động đến chỗ ngồi của tôi, tôi thấy cô cũng chẳng coi tôi ra gì. Đã vậy thì tại sao tôi phải khách sáo với cô chứ?".

"Lâm Chính, cậu là cái thá gì chứ? Dựa vào đâu chúng tôi phải coi trọng cậu? Dựa vào liên minh Thanh Huyền toàn binh tôm tướng tép của cậu sao?".

Bên cạnh vang lên một giọng nói mỉa mai.

Chính là Hoa Thiên Hải!

Từ lúc Lâm Chính bước vào, sắc mặt Hoa Thiên Hải đã không có vẻ gì là tốt đẹp, nhưng bây giờ có người của Vu Sơn nhằm vào Lâm Chính, ông ta đương nhiên vui vẻ đứng hóng.

Hoa Thiên Hải vừa dứt lời, xung quanh liền cười ầm lên.

"Đúng vậy, nhận mấy chục nghìn kẻ vô dụng không được tích sự gì rồi dám tự xưng là minh chủ, khiến tôi chết cười mất!".

"Đám dân thường đó thì được tích sự chó gì! Còn chẳng đủ tư cách làm bia đỡ đạn, cũng không biết cậu kéo bọn họ vào làm gì".

"Cậu muốn dùng thi thể của bọn họ để đè chết người của Thiên Thần Điện sao?".

"Đừng nói linh tinh, người ta chỉ muốn làm minh chủ cho sướng thôi mà".

"Ha ha ha..."

Những người đang có mặt đều cười nhạo.

Các minh chủ đang ngồi trước bàn đá đều không nói gì, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Chính lại tỏ vẻ chế giễu và khinh miệt.

Dù sao trong mắt bọn họ, loại người như Lâm Chính cũng không đủ tư cách tham gia hội nghị này.

Cộng thêm những lời nói láo xược của Lâm Chính chẳng khác nào khinh thường hội nghị liên minh, thế nên bọn họ đương nhiên không có nhiều hảo cảm với Lâm Chính.

Thành chủ Nam Ly Thành, Sở Thu, Nam Hạnh Nhi nghe mà máu nóng bốc lên, nhưng không nói gì.

Trong trường hợp này, ngay cả thành chủ Nam Ly Thành cũng có thân phận thấp hèn, ai dám hỗn xược chứ?

Lâm Chính lắc đầu: "Ngu dốt!".

"Cậu nói cái gì?".

Không ít người nhíu mày.

"Lâm Chính, cậu đang nói các minh chủ ở đây ngu dốt sao?".

Hoa Thiên Hải nheo mắt cười: "Cậu ngông cuồng quá đấy, khiêu khích minh chủ Vu Hồng xong, lại khiêu khích các minh chủ khác ở đây. Sao? Cậu muốn đối đầu với vực Diệt Vong chúng tôi à?".

Hoa Thiên Hải cũng không ngại làm to chuyện lên.

Huống hồ ông ta chỉ mong sao Lâm Chính chết quách đi, nên đương nhiên phải thêm dầu vào lửa.

"Hoa Thiên Hải, tôi thừa biết ông có ý đồ gì, ông cũng không cần thêm kẻ thù cho tôi đâu. Để tôi nói thẳng cho mà biết, sở dĩ hôm nay tôi chịu đến đây là vì các ông chuẩn bị thảo phạt Thiên Thần Điện. Đương nhiên, tôi cũng biết rõ các ông tấn công Thiên Thần Điện là có mục đích gì, nhưng tôi không quan tâm những điều này. Tôi phí công phí sức xây dựng liên minh đương nhiên là có chỗ cần dùng, nhưng các ông là chủ của một liên minh mà không nhìn ra ý đồ của tôi, chẳng phải là ngu dốt sao?".

"Hỗn xược!".

Cuối cùng cũng có một minh chủ không nhịn được nữa, lập tức lên tiếng: "Kẻ ngoại vực kia, cậu đừng huênh hoang như vậy! Đừng tưởng cậu được vào lều là có thể ngồi ngang hàng với chúng tôi".

"Ngồi ngang hàng?".

Lâm Chính lắc đầu: "Nhưng tôi không có hứng thú làm cùng các ông!".

Sắc mặt của minh chủ kia trở nên lạnh lẽo, đôi mắt bùng lên ngọn lửa.

"Đủ rồi!".

Đúng lúc này, Hạo Thiên quát lớn.

Tiếng quát này tràn ngập giận dữ.

Mọi người đều im bặt.

Lần này Hạo Thiên không dùng lời nói hiền hòa nữa, mà nghiêm giọng nói: "Người đâu, mang chiếc ghế kia lại đây cho tôi, mời Lâm minh chủ ngồi!".

"Vâng".

Lôi Hổ gật đầu, đi lấy chiếc ghế tới.

Lần này, không ai dám ngăn cản.

Dù sao đó cũng là Lôi Hổ, ngăn cản ông ta chính là đối đầu với Lôi Trạch Thiên Các.

Có Hạo Thiên ra mặt, đương nhiên không ai dám gây sự nữa.

Nhưng Hoa Thiên Hải lại rất hài lòng.

Ông ta biết mình đã đạt được mục đích.

Đọc truyện chữ Full