Vu Hồng không cử người đi tham gia cuộc thi, cho dù biết Thiên Sinh Đao chính là phần thưởng trong cuộc thi lần này, cô ta cũng không cử người đi.
Tuy rằng Vu Sơn có sự chênh lệch thực lực rất lớn so với Lôi Trạch Thiên Các, nhưng nhìn bề ngoài thì đều là thế tộc siêu bá chủ, nếu như cử người tham gia cuộc thi thì Vu Sơn sẽ chỉ mất mặt.
Có điều Vu Hồng cũng biết nhiều về cuộc thi đó.
Dù sao cuộc thi cũng lớn như vậy.
Vu Hồng biết rằng, trận chung kết của cuộc thi, để duy trì sự công bằng, người của Lôi Trạch Thiên Các đã bố trí một trận pháp nghịch chuyển, khi có người bị thương, sẽ được đưa vào pháp trận, phục hồi trạng thái, để chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.
Nhưng cô ta không ngờ được rằng, trận pháp nghịch chuyển này lại bị Lâm Chính học được.
“Người này lại có thể bước vào trận pháp nghịch chuyển trong cuộc thi, còn tìm tòi hiểu rõ…”
“Phải có thiên phú như nào?”
“Yêu nghiệt? Quái thai?”
Vu Hồng hít sâu một hơi.
Mọi người đều biết Thánh Quân Diệp Viêm của Thiên Thần Điện là kỳ tài nghịch thiên.
Bây giờ xem ra, Lâm Chính này ngang hàng với Diệp Viêm.
Vu Hồng nhìn Lâm Chính, ánh sáng trong mắt càng lấp lánh hơn.
Cô ta không hỏi thêm gì nữa, tùy tiện tìm một chỗ, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu trị thương.
Rất nhiều người của Nam Ly Thành đều từng gặp Vu Hồng, trong lúc nhất thời mọi người thảo luận sôi nổi.
“Chồng à, người phụ nữ này sao lại chạy lên thuyền? Nếu như cô ta tới gây rối thì phải làm thế nào?”
Nam Hạnh Nhi vừa tìm thấy Lâm Chính đã vội vàng hỏi.
“Yên tâm, cô ta sẽ không tới gây rối đâu, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng liên minh Vu Sơn đã tan rã, cô ta không chịu rời đi, cứ mặc kệ cô ta đi”.
Lâm Chính vừa bận rộn với công việc trên thuyền lớn, vừa nói với Nam Hạnh Nhi.
“Nhưng lúc trước ả đàn bà thối tha này đối xử với chúng ta như vậy… tại sao không trả thù cô ta?”
Nam Hạnh Nhi không cam lòng.
Lâm Chính cười khổ, lắc đầu: “Hạnh Nhi, lần này tôi đến vực Diệt Vong, chỉ để giải quyết Thiên Thần Điện, còn những chuyện khác, tôi không muốn gây thêm phiền toái, có thể nhịn thì nhịn đi!”
“Nhưng mà…”
Nam Hạnh Nhi muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể ôm nỗi buồn phiền vào trong lòng.
Hoa Vi Vi đang ở một bên kéo buồm trông thấy, hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.
“Minh chủ, sắp tiến vào hồ Thiên Thần rồi!”
Lúc này, trang chủ Vân Tiếu đi tới, ôm quyền nói.
“Trang chủ, người của ông thăm dò được gì rồi?” Lâm Chính lập tức hỏi.
“Hoang vu không người ở!”
Trang chủ Vân Tiếu mỉm cười nói: “Tất cả đều như minh chủ dự đoán, hồ Thiên Thần ở Thiên Thần Điện hoàn toàn không bố trí phòng vệ!”
“Nghĩ lại cũng đúng, người của Thiên Thần Điện căn bản không thể đoán trước được chúng ta sẽ tấn công từ đây, dù sao cái hồ này quá rộng, lại thông với biển, nếu như người có khí kình không đủ thì sẽ không có cách nào đi qua được!”
Lâm Chính gật đầu, phất tay lên: “Căn dặn mọi người, dùng hết tốc lực tiến lên!”
“Tuân lệnh!”
Trang chủ Vân Tiếu lập tức gọi người ra lệnh.
Mấy chục chiến thuyền lớn dưới sự thúc giục khí kình của một đám cường giả, lao về phía trước nhanh như ca nô.
Cùng lúc đó.
Vù!
Một tiếng kèn vang vọng trời đất truyền khắp bốn phương.
Mọi người đều run rẩy, đồng loạt ngước mắt lên.
“Đây là kèn hiệu tiến công!”
Trang chủ Vân Tiếu lấy lại tinh thần, trầm giọng nói: “Lâm minh chủ, tôi nghĩ bên phía Lôi Trạch Thiên Các… đã bắt đầu phát đầu tổng tấn công rồi!”
Lâm Chính nhíu chặt lông mày, trầm mặc gật đầu.
Chẳng mấy chốc, hàng chục chiếc thuyền lớn chạy vào hồ Thiên Thần.
Hồ Thiên Thần rộng lớn tựa như một tấm gương, vô cùng hùng vĩ, một đầu giáp ven biển, mênh mông không bờ bến, đầu kia dựa vào vách núi cao thẳng đứng của núi Thiên Thần, vách núi kia cao chừng vài trăm thước, cho dù giẫm lên không trung để đi cũng phải tiêu hao không ít khí lực.
“Cho thuyền vào sát vách núi, chuẩn bị tiến vào núi Thiên Thần!”
Lâm Chính hét lớn!
“Vâng!”
Mọi người gào thét.
Con thuyền to lớn đụng vào vách đá…