Âm thanh báo hiệu tiến công vang khắp núi Thiên Thần.
Tất cả người của liên minh đều nghe rõ mồn một.
“Cuối cùng Lôi Trạch Thiên Các cũng bắt đầu hành động rồi!”
Hoa Thiên Hải đứng phắt dậy từ trên ghế, nhìn về nơi xa, lẩm bẩm nói, sau đó ông ta đột nhiên xoay người, quát lớn: “Mọi người nghe lệnh! Chuẩn bị tấn công!”
“Vâng!”
Toàn bộ liên minh của Ngũ Phương Băng Nguyên lao ra khỏi Tà Cốc, tiến về phía núi Thiên Thần.
“Quân Phong Khởi đâu?”
Trong rừng cây bên kia của núi Thiên Thần, minh chủ Phong Khởi nhảy lên không trung ở độ cao một trăm mét, lớn tiếng hét lên.
“Chúng tôi ở đây!”
Vô số bóng người bay từ trong rừng ra, giống như châu chấu.
“Liên minh Phong Khởi! Tiến công!”
Phong Khởi hô hào!
“Giết!”
Những tiếng hét vang vọng khắp nơi, vô số bóng người lao ra khỏi rừng rậm, đánh về phía núi Thiên Thần.
“Liên minh Cửu Cung nghe lệnh! Giết lên núi Thiên Thần! Nếu ai có thể giết Thánh Quân Diệp Viêm! Ban thưởng chí bảo thần đan! Giết!”
Vĩnh Thanh gào thét.
Người dưới trướng chín thế tộc bá chủ nhao nhao tiến về phía trước.
Bỗng chốc, xung quanh núi Thiên Thần có khói hiệu bốc lên.
Có Lôi Trạch Thiên Các lĩnh quân, toàn bộ người của liên minh cũng không sợ hãi gì nữa.
Lúc này nếu ai còn trì trệ không tiến lên, một khi bị người khác nhanh chân đi trước, sẽ không kịp hối hận, đến lúc đó không chỉ minh chủ không cách nào ăn nói với các thành viên liên minh, mà thanh danh của minh chủ thế tộc ở vực Diệt Vong cũng sẽ giảm mạnh.
Mọi người đều đến đây để ăn thịt, sao có thể giương mắt nhìn người khác nhai thức ăn miệng đầy dầu mỡ chứ?
Hoa Thiên Hải cưỡi một con ngựa thần được nuôi bằng linh thảo đan dược, phi nước đại lên núi Thiên Thần, nhưng khi tới gần núi Thiên Thần, ánh mắt ông ta rét lạnh, quay đầu lại nói: “Theo kế hoạch đi từ đường tắt lên núi!”
“Vâng!”
Thiếu Xuyên gật đầu, gọi người phát tín hiệu.
Chẳng mấy chốc, người của Ngũ Phương Băng Nguyên đột nhiên đổi hướng, bỏ qua đường lớn, đi thẳng qua đường mòn nhỏ.
“Người của Thiên Thần Điện chắc chắn bố trí rất nhiều cạm bẫy trên đường lớn, nếu chúng ta đi theo đường lớn, không chỉ khó đi, nói không chừng sẽ rơi vào bẫy của đối phương, thay vào đó, chi bằng xuất phát từ đường mòn nhỏ! Đường mòn nhỏ gập ghềnh, khó bố trí cạm bẫy, đi từ đây nhất định rất an toàn!”
Hoa Thiên Hải tràn đầy tự tin, đích thân dẫn đường đi về phía đường mòn nhỏ.
Đúng như dự đoán, đường mòn nhỏ suốt chặng đường đều thông suốt, không hề có trở ngại.
Mọi người như vào chốn không người.
Trong nháy mắt, đại quân của Ngũ Phương Băng Nguyên đã xông tới lưng chừng núi.
“Đi thẳng đến Thiên Thần Điện, dọn sạch tất cả mọi thứ có trong Thiên Thần Điện cho tôi, dù là một cái bàn cái ghế cũng không bỏ qua!”
Hoa Thiên Hải nhìn chằm chằm đại điện nguy nga lộng lẫy nằm trên ngọn núi, trong mắt hiện lên vẻ tham lam nồng đậm, ông ta hét lớn rồi nhảy xuống từ trên lưng ngựa, muốn xông lên đỉnh núi phía trước.
“Xông lên!”
“Cướp! Cướp sạch toàn bộ!”
Tất cả người của Ngũ Phương Băng Nguyên phấn khích lạ thường, tất cả liều mạng chạy như bay.
Người của liên minh đến đây vốn dĩ là để đục nước béo cò.
Trừ hại cho vực Diệt Vong gì chứ?
Đó chẳng qua là ngụy biện
Nhưng đúng lúc này.
Vụt!
Bất thình lình, xung quanh núi Thiên Thần lóe lên một quầng sáng màu vàng kim, giống như một lá chắn tự nhiên, ngăn cách giữa bên trong và bên ngoài núi Thiên Thần.
Những kẻ tấn công núi Thiên Thần đều run rẩy.
Hoa Thiên Hải cũng chợt dừng lại, nhìn về phía ngoài ngọn núi.
Ông ta thúc giục sức mạnh phi thăng, cố gắng phá vỡ lá chắn.
Vèo!
Sức mạnh của ông ta hung hăng nện vào lá chắn, thế mà chỉ khiến lá chắn khẽ lay động, toàn bộ lá chắn lại không có một tia gợn sóng…
“Cái gì?”
Hoa Thiên Hải hít sâu một hơi.
“Minh chủ, hình như chúng ta không ra được rồi…”
Sắc mặt Thiếu Xuyên tái nhợt, mở miệng nói.
Trái tim Hoa Thiên Hải đập loạn, nhìn biển người ngoài núi, chợt ý thức được cái gì đó, vội vàng quát khẽ: “Mau! Xuống núi! Mau!”
Mọi người kinh ngạc.
“Xuống núi ư? Minh chủ! Chúng ta sắp đánh vào Thiên Thần Điện rồi… Lúc này xuống núi làm gì?”
Một người của tông môn vô cùng ngạc nhiên hỏi.
“Bớt nói nhảm, xuống núi!”
Hoa Thiên Hải hét lên, xoay người rời đi.
Mọi người không dám làm trái lệnh, chỉ có thể quay người, chuẩn bị rút lui.
Nhưng vào lúc này, rất nhiều bóng người lao ra từ sườn núi, ở dưới chân núi không biết từ đâu cũng xuất hiện một đám người, lập tức bao vây nhóm người của Ngũ Phương Băng Nguyên.
Ngay sau đó, giữa không trung xuất hiện một màn sương mù đen như mực.
“Hoa Thiên Hải? Sao ông dám tới núi Thiên Thần của tôi? Sao ông dám khiêu chiến thần tiên?”
Từ trong sương mù phát ra âm thanh hùng tráng uy nghiêm, khiến người nghe cực kỳ áp lực, rất nhiều người không cách nào chống đỡ nổi cảm giác áp bức này, không khỏi quỳ xuống hành lễ.
“Diệp Viêm!”
Hoa Thiên Hải gào lên.
Ông ta biết, mình trúng kế rồi!
Thánh Quân Diệp Viêm bày kết giới ở xung quanh núi Thiên Thần!
Hơn nữa kết giới này là cường giả cảnh giới Lục Địa Thần Tiên đích thân thi triển, sức mạnh của nó kinh người cỡ nào?
Trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không thể công phá.
Như vậy, người bên ngoài không vào được, người bên trong không ra được!
Tất cả mọi người thành cá trong chậu…
“Nếu các người đã đến chịu chết thì tôi sẽ cho các người được toại nguyện, Hoa Thiên Hải, trước tiên bắt đầu từ ông đi! Tôi sẽ giết ông đầu tiên!”
Bóng người kia thờ ơ nói, vọt thẳng tới đám người, bắt đầu điên cuồng chém giết.
“Giết cho tôi!”
Hoa Thiên Hải gầm lên một tiếng, dẫn người xông về trước.
Hai bên đánh nhau ác liệt.
Ở bên ngoài, mấy người của liên minh đang ra sức tấn công.
Nhưng lá chắn của cảnh giới Lục Địa Thần Tiên quá đáng sợ!
Cho dù mọi người tấn công như thế nào, cũng không thể xé nó ra dù chỉ một chút.
“Đây là âm mưu của Diệp Viêm!”
“Mau đi mời Hạo Thiên đại nhân!”
Lôi Hổ cảm thấy không ổn, lập tức hét toáng lên.
Nhưng những người khác lại bày ra vẻ mặt lo lắng: “Lôi Hổ đại nhân, vô dụng thôi! Hạo Thiên đại nhân vẫn luôn ngồi thiền, gọi như nào cũng không tỉnh!”
“Cái gì?”
Lôi Hổ cực kỳ hoảng sợ, lập tức lao về phía sau Lôi Trạch Thiên Các.
Chỉ thấy Hạo Thiên ngồi xếp bằng trên xe đẩy lớn phía sau của Lôi Trạch Thiên Các, nhắm mắt ngồi thiền, tựa như pho tượng, người không nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng ngưng lại.
Lôi Hổ vội tiến lên quỳ xuống.
“Chưởng môn! Diệp Viêm đột nhiên dựng kết giới! Cô lập người của chúng ta, hiện giờ chắc chắn đồng minh của liên minh ở bên trong đang gặp nguy hiểm, xin chưởng môn nhanh chóng hành động, phá vỡ kết giới! Hỗ trợ mọi người công kích ngọn núi!”
Lôi Hổ lớn tiếng kêu lên.
Nhưng… Hạo Thiên vẫn bất động như cũ, giống như hoàn toàn không nghe thấy gì.
Lôi Hổ ngây người.
Cùng lúc đó, trên núi Thiên Thần không ngừng vang lên tiếng la hét thảm thiết, rất nhiều sương máu cùng tiếng nổ nổ tung, vô số bóng người từ trong núi Thiên Thần lao ra.
Đó đều là các thành viên của liên minh đã vào núi Thiên Thần.
Bọn họ vọt tới trước kết giới, liên tục đánh vào kết giới, thảm thiết gào lên.
“Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!”
“Tôi muốn về nhà! Mau cho tôi ra ngoài!”
Mọi người vô cùng hoảng sợ, một đám người như vừa trốn ra từ địa ngục.
Người bên ngoài thấy vậy, hoàn toàn chấn động.