Tất cả mọi người đánh vào kết giới như phát điên, bọn họ đều muốn thoát ra ngoài!
Nhưng chẳng có tác dụng gì!
Lôi Hổ thấy vậy lập tức la lớn: “Dùng pháp khí! Nhanh lên!”
“Lấy pháp khí ra!”
“Tất cả mau tản ra! Tản ra hết cho tôi!”
Tiếng kêu gào ầm ĩ vang lên, những người đang tụ tập công kích trước kết giới lập tức tản ra xung quanh.
Phía sau đám người, một khẩu đại bác bằng vàng cực kỳ lớn đang được đẩy ra.
Toàn thân khẩu đại bác này bị pháp trận bao phủ, khoảng hơn trăm trận pháp.
Lúc đại bác được đẩy lên phía trước, toàn bộ pháp trận đều được kích hoạt, khẩu đại bác màu vàng lập tức phát sáng rực rỡ trăm loại sắc màu, vô cùng chói mắt.
“Bắn!”
Lôi Hổ hét lên.
Đùng!
Đại bác màu vàng kim bắn ra sóng xung kích bảy màu, kình khí đáng sợ dày đặc giống như nước lũ mạnh mẽ bắn thẳng vào lá chắn.
Cuối cùng lá chắn cũng chuyển động.
Sau khi đợt sóng xung kích này tản ra, mọi người đã nhìn thấy một vết rách rõ ràng.
“Có hiệu quả! Tốt quá, thật sự có hiệu quả!”
Mọi người vô cùng vui mừng.
“Nhanh lên! Tiếp tục bắn!”
Người bên trong gấp gáp hét lên, đồng thời liên tục nhìn lại.
Nhưng đại bác vàng kim không có động tĩnh gì.
“Pháp khí này là vũ khí giết người được Lôi Trạch Thiên Các tốn mất năm mươi năm mới chế tạo ra được, uy lực vô cùng đáng sợ, nhưng sau mỗi lần bắn đều phải cần mười phút làm lạnh, nếu không pháp trận và ống pháo bên trong sẽ bị hư hại vì nhiệt độ quá cao!”
Lôi Hổ nói nhỏ.
“Gì chứ? Mười phút á?”
Người bên trong ngơ ngác.
Đúng lúc này bỗng vang lên một tiếng xé gió.
Sau đó trên trời đột nhiên xuất hiện sương mù dày đặc, trong lớp lớp sương mù có một đôi mắt đỏ như máu, xông thẳng về phía người bên này.
“Hắn đến rồi! Hắn đến rồi!”
“Đừng mà!”
“Cứu mạng!”
Những người bị nhốt trong kết giới kêu la thảm thiết, có người quỳ dưới đất, điên cuồng dập đầu cầu xin, có người lấy vũ khí ra muốn chiến đấu.
Nhưng đối mặt với làn sương mù đen này, mọi người không hề có năng lực ngăn cản.
Sương mù màu đen đánh úp, giống như một đàn châu chấu bay đến, cắn nuốt mọi người.
Chỉ chốc lát đã không thấy bóng dáng nào bên trong sương mù đen nữa, nhưng sau đó sương mù đen lại nhả ra vô số cánh tay và cẳng chân, máu tươi phun trào.
Sau khi sương mù đen quét qua một vòng, trong kết giới đã không còn bất kỳ người sống nào.
Tất cả mọi người đều đã tan xương nát thịt, chết thảm tại chỗ.
Người bên ngoài trừng mắt ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, mọi người đều cảm thấy kinh hoàng.
Sương mù đen dừng lại, đôi mắt đỏ bên trong sương mù nhìn chằm chằm Lôi Hổ.
“Dám động vào người của Thiên Thần Điện… Giết không tha!”
Sương mù đen khàn giọng nói, sau đó vươn người nhảy lên, bay về phía sườn núi.
“Thánh Quân Diệp Viêm? Hắn là Thánh Quân Diệp Viêm sao?”
Có người hoảng sợ lên tiếng.
“Không phải, hắn không phải Thánh Quân Diệp Viêm!”
Sắc mặt Lôi Hổ trắng bệch, ông ta nhìn chằm chằm vào sương mù đen kia, trong lòng vẫn còn hoảng sợ.
Ông ta có thể cảm nhận được người tồn tại trong sương đen có thực lực cao đến mức ngay cả ông ta cũng không dám chống lại.
Sức mạnh phi thăng dày đặc như vậy rất dễ bị người khác nhận lầm là Thánh Quân Diệp Viêm.
Nhưng thật sự không phải!
Ông ta đã từng gặp Thánh Quân Diệp Viêm, cho nên biết khí tức này.
Diệp Viêm thật sự không chỉ có như thế này.
Nhưng nếu như không phải Thánh Quân Diệp Viêm, thì người này có thể là ai?
Ở Thiên Thần Điện… còn tồn tại người mạnh mẽ như vậy sao?
“Tập trung một chút, công kích!”
Lôi Hổ hô to.
Ông ta không muốn cứu những người trong núi Thiên Thần nữa.
Nếu như tên cường giả đáng sợ này ở đây, vậy thì những người đầu tiên đi vào núi Thiên Thần, hơn phân nữa đã có đi không về.
Điều bây giờ có thể làm là nhanh chóng phá vỡ kết giới này để cho đại đội vào trong.
Nhưng trong lúc mọi người đang dốc sức công kích.
Vèo vèo vèo...
Kết giới trước mặt bỗng nhiên tan vỡ rồi biến mất.
Mọi người sửng sốt, nhìn qua đó.
Phát hiện cả núi Thiên Thần… đột nhiên lặng ngắt như tờ.