Lộp bộp!
Lâm Chính giẫm một chân lên vách đá, nhìn rất nhiều bóng người đang trèo lên đây ở dưới vách, ánh mắt trở nên nóng bỏng.
Những người này là thành viên chiến đấu.
Họ đều đến từ sơn trang Vân Tiếu và Nam Ly Thành.
Trên người mỗi người đều tỏa ra ánh sáng, trợ sức của họ đều đạt đến cực hạn cơ thể.
Trên mấy chiếc thuyền được xếp thành hàng bên dưới đều tỏa ra thần quang, đó là tia sáng mà rất nhiều trận pháp tỏa ra.
Không chỉ thế, rất nhiều cột sáng đều nở rộ.
“Lâm minh chủ, Nam Ly Thành chúng tôi xem như xác định liều mạng”.
Thành chủ Nam Ly Thành lo sợ nhìn mọi chuyện xảy ra, khàn giọng nói.
Nếu trận chiến này thất bại thì không còn Nam Ly Thành nữa.
Lần này xem ra ông ta đặt cược hết vào Lâm Chính.
“Tôi có chỗ nào không giống à? Thành chủ Nam Ly Thành, ông đừng quá lo lắng, cho dù lần vây quét Thiên Thần Điện này không thắng, chúng ta cũng có thể rút đi khỏi đây, sau này Thiên Thần Điện muốn trả thù cũng phải tìm Lôi Trạch Thiên Các trước, trời có sập xuống cũng có cao nhân chống đỡ”.
Trang chủ Vân Tiếu cười khổ.
Lâm Chính thở phào, khàn giọng nói: “Hai vị đừng lo, tôi sẽ đảm bảo lần này các ông toàn thắng quay về, hôm nay là ngày diệt vong của Thiên Thần Điện”.
Hai người gật đầu.
“Nói nghe dễ dàng quá. Tôi thấy hướng điện chính của Thiên Thần Điện chẳng có động tĩnh gì, chỉ có nhiều liên minh tấn công ở dưới núi bị chăn lại, chắc chắn Thiên Thần Điện này có kế hoạch dự bị, chỉ dựa vào đám người này e là không thể đối phó với Thiên Thần Điện”.
Vu Hồng nhảy lên vách đá, khinh thường cười nói: “Huống gì ai đối phó với Thánh Quân Diệp Viêm đó? Hắn là Lục Địa Thần Tiên, cho dù là tôi cũng không thể đánh mấy chiêu trước mặt hắn, nếu hắn xuất hiện nên ứng phó thế nào?”
Lời cô ta nói cứ như một chậu nước lạnh tạt lên đầu mọi người.
“Bây giờ chỉ mong cho Lôi Trạch Thiên Các có thể thu hút sự chú ý của Diệp Viêm, đợi chúng ta đánh vào ổ của hắn, phối hợp với vài liên minh đó bao vây Thiên Thần Điện”.
Thành chủ Nam Ly Thành trầm giọng nói.
“Nếu chỉ có Thiên Thần Điện bị tiêu diệt mà Diệp Viêm không chết thì lần này vây quét Thiên Thần Điện không có ý nghĩa gì cả, các vị yên tâm, trận chiến này sẽ không thất bại”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó sải bước đi về phía trước.
Không lâu sau, đội hình được tập trung.
Tổng cộng cả bảy trăm người.
Những người này đều đến từ Nam Ly Thành và cao thủ xuất sắc trong sơn trang Vân Tiếu.
Họ đều được trang bị đến tận răng, mạnh đến linh hồn.
Sau khi tập hợp xong, mọi người đều lao đến Thiên Thần Điện theo sau Lâm Chính.
“Ai thế?”
Người canh giữ bên ngoài Thiên Thần Điện lập tức để ý thấy nhóm người Lâm Chính, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
“Đám người này lên đây thế nào vậy?”
“Chẳng phải chúng bị chặn ở giữa sườn núi rồi sao?”
“Đừng lo, chúng không có nhiều người, chỉ có vài trăm người thôi, một đám tôm tép ấy mà, mau giết chúng đi”.
“Tuân lệnh!”
Một tiếng hô vang lên, mấy mươi người Thiên Thần Điện lao đến.
Lâm Chính đơn thương độc mã lao đến một cường giả Thiên Thần Điện, thoáng chốc đã bắt người đó ở trong không trung.
Một tay anh tóm lấy cổ người đó giơ cao giữa không trung, sau đó dùng sức.
Vèo!
Cổ người đó lập tức nổ tung, đầu rơi xuống đất, máu bắn ra xung quanh.
“Cái gì?”
Những người còn lại hoảng sợ.
Bóp chết một cường giả Thiên Thần Điện?
Đây là cường giả nào đây?
Lâm Chính không do dự, nhảy lên rồi đánh tới.
Mấy chục người Thiên Thần Điện lập tức bị bao vây tấn công, ai cũng thương tích đầy mình, khó khăn chống đỡ.
“Sao đám người này lại mạnh như thế?”
“Chẳng lẽ chúng là người của Lôi Trạch Thiên Các?”
“Mau đi báo cho các vị đại nhân, mời các vị đại nhân ra mặt”.
“Tuân lệnh”.
Lập tức có người xoay người chạy vào điện chính.
“Ngăn hắn lại!”
Thành chủ Nam Ly Thành hét lên, sau đó nhào đến.
Nhưng ông ta vừa đến gần người đó đã bị mấy bóng người chặn lại.
Những người này đều là người của Thiên Thần Điện.
Ai trong số họ cũng hung hãn không sợ chết, ánh mắt dữ tợn.
Thành chủ Nam Ly Thành lập tức xông lên tấn công, hai tay hợp lại đánh một đòn cực mạnh.
Mấy người đó bị văng ra xa.
Nhưng khi thành chủ Nam Ly Thành định tấn công tiếp, phía trước bỗng có sáu bóng người xuất hiện.
Thành chủ Nam Ly Thành tê cả da đầu.
Chỉ một ánh mắt, ông ta đã có cảm giác cả linh hồn như đang run rẩy sợ hãi.