TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3945 RỐT CUỘC ĐÂY LÀ AI VẬY?

Bên cạnh Thiên Thần Điện.

Vu Hồng đã lặng lẽ đến gần bên đó.

Nhân lúc sáu Tu La đang đánh nhau với Lâm Chính, cô ta định lẻn vào trong Thiên Thần Điện, lấy vài thứ đồ tốt rồi tính.

Dù sao bây giờ Diệp Viêm cũng đã là Lục Địa Thần Tiên.

Mọi thứ mà sự tồn tại của cấp bậc này có đều là những thứ cô ta không thể xem thường.

Vu Hồng âm thầm che giấu khí tức của mình rồi chậm rãi đi vào trong điện.

Lúc này xung quanh Thiên Thần Điện như không còn bao nhiêu lực lượng phòng vệ nữa, cho dù gặp một hai người tuần tra thì cũng sẽ bị Vu Hồng ám sát trong im lặng.

Không lâu sau cô ta đã lẻn vào điện chính.

Điện chính cực kỳ lớn, không có một ai, chỉ có một mùi tanh của máu lan trong không khí.

“Đây là Thiên Thần Điện sao?”

“Hừ, không ngờ Diệp Viêm vẫn còn trẻ mà cũng có thể xây được một cung điện thế này, đúng là lợi hại”.

Vu Hồng nhìn xung quanh, lẩm bẩm.

Nhưng cô ta không dám chần chừ, tầm mắt nhìn chằm chằm đường hầm ở cuối đại điện, cô ta lập tức sải bước đi đến đó.

Nhưng ngay lúc này một bóng người màu xám lặng lẽ xuất hiện trước đường hầm đó.

“Đương nhiên điện chủ của bọn tôi phải giỏi rồi, còn các cô lại rất nực cười”.

Bóng người màu xám đó khẽ cười, híp mắt nhìn Vu Hồng.

“Ai đó?”

Vu Hồng hốt hoảng, vội lùi lại phía sau.

Mới nhìn thấy rõ bóng người màu xám đó.

Đó là một người đàn ông lếch tha lếch thếch, quần áo tả tơi, bẩn thỉu, đầu tóc cũng bù xù, như thể đã mười ngày nửa tháng không tắm.

Trên thắt lưng hắn có treo một hồ lô rượu và một túi châm, một tay cầm cái bánh nướng đang ăn từng ngụm lớn, khóe miệng dính đầy vụn bánh.

Mặc dù không biết thân phận của người này nhưng Vu Hồng đã vô cùng lo sợ.

Cô ta nhận ra vừa rồi mình lại không cảm nhận được sự tồn tại của người này.

Có thể thấy thực lực của người này không hề thua kém gì cô ta.

“Rốt cuộc anh là ai?”

Vu Hồng lạnh lùng nhìn người đàn ông, một tay đã sờ vào châm bạc trên thắt lưng.

Thế nhưng người đàn ông lại phớt lờ, sau khi ăn hết bánh nướng thì lấy hồ lô rượu treo trên thắt lưng xuống uống từng ngụm lớn.

Sau khi uống xong, hắn sờ khóe miệng, cười nói: “Người ở cấp bậc giống cô ít nhiều gì cũng là minh chủ nhỉ? Điện chủ đã dặn nếu gặp được người ở cấp bậc như cô nhất định phải bắt sống, có tác dụng rất lớn”.

Nói rồi hắn sải bước đi về phía Vu Hồng.

“Hỗn láo!”

Vu Hồng tức giận, giơ cánh tay lên, mấy châm bạc bay ra từ đầu ngón tay của cô ta đi vào trong không trung, sau đó lao đến chỗ người đàn ông.

Mấy cây châm này đã được giấu trong không khí, mắt thường không thể nhìn thấy dấu vết của chúng.

Nhưng người đàn ông như thể nhìn thấu hết mọi thứ, hắn bỗng ném hồ lô trong tay về phía trước, sau đó tóm lấy mấy cây châm.

Sau đó nhìn lại.

Trên bình hồ lô đã xuất hiện thêm mấy cây châm bạc.

Là mấy cây châm bạc đó của Vu Hồng…

“Cái gì?”

Vu Hồng run lên.

“Chỉ là mấy mánh khóe đơn giản mà cũng dám đi vào Thiên Thần Điện à?”

Người đàn ông khinh thường khẽ cười, cả người nhảy lên gần như sắp chạm vào mái của điện đường, sau đó lao về phía Vu Hồng như hỏa tiễn.

Vu Hồng hoảng hốt, vội lùi về sau.

Vù!

Người đàn ông đáp xuống đất, lực xung kích cực mạnh lan ra bốn phía.

Vu Hồng bị chấn động liên tục lùi về sau suýt nữa ngã nhào xuống đất.

“Cô gái, cô đang nhìn đâu đấy?”

Lúc này người đàn ông lại cười, sau đó bình hồ lô rượu bay đến.

Tốc độ cực kỳ nhanh.

Vu Hồng gần như không kịp phản ứng, cả người vẫn chưa đứng vững, bình hồ lô đã đập vào đầu cô ta.

Trong lúc cấp bách, Vu Hồng chỉ đành giơ tay lên đỡ.

Nhưng một tay vừa chạm vào bình hô lô.

Rắc!

Sức lực đáng sợ trên bình hồ lô làm xương tay cô ta chấn thương, năm ngón tay đó đều gãy hết.

Vu Hồng vội lùi về sau.

Sức mạnh này… đáng sợ quá.

Rốt cuộc đây là ai vậy?

Trong Thiên Thần Điện còn có cường giả thế này à?

Trái tim Vu Hồng căng chặt, biết rõ không thể ở lại đây quá lâu, cô ta che cánh tay bị thương xoay người rời đi.

“Cô gái, đã đến đây rồi mà còn muốn đi sao? Cô xem nơi này là đâu đấy?”

Người đàn ông bật cười, bỗng tóm lấy bình hồ lô, sau đó lại đổ một ngụm rượu vào miệng rồi phun sang chỗ Vu Hồng.

Mùi rượu bỗng chốc lan ra trong không khí.

Vu Hồng ngửi được mùi rượu lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thế mà lại say…

Cô ta cố gắng giữ mình tỉnh táo muốn chạy ra khỏi đây.

Nhưng lần này không may mắn như lần trước.

Bịch!

Vu Hồng ngã xuống đất, không còn khả năng phản kháng.

“Đúng là một hạt giống tốt! Chắc là điện chủ sẽ thích nguyên liệu này cho xem”.

Người đàn ông nhìn Vu Hồng nằm dưới đất, cười một cách thích thú, sau đó vác Vu Hồng lên vai vừa uống rượu vừa đi về phía Thiên Thần Điện.

Đọc truyện chữ Full