Hạo Thiên đạp không trung bước tới, ánh sáng chiếu theo dưới chân, tựa như tiên nhân tấn công lên núi Thiên Thần.
Kết giới dày ở trước mặt ông ta chỉ như tờ giấy, trong nháy mắt vỡ vụn.
“Cái gì?”
Vô số người chấn động.
Ngay cả người của Thiên Thần Điện cũng cảm thấy vô cùng khó tin.
Phải biết rằng, sức chống đỡ của màn chắn thứ hai còn mạnh hơn so với màn chắn thứ nhất, màn chắn thứ nhất là để tách quân liên minh ra, còn màn chắn thứ hai dùng để chặn đường quân liên minh, sức chống đỡ đương nhiên khác nhau một trời một vực.
Nhưng Hạo Thiên lại có thể dễ dàng phá vỡ nó.
Thực lực… không lẽ đã đạt đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên?
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Hạo Thiên, chỉ thấy cơ thể ông ta được ánh sáng mãnh liệt bao phủ, thân xác sừng sững chói mắt như một vị thần.
“Ông ta đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên rồi à?” có người thất thanh nói.
“Không! Ông ta chưa đột phá đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, chỉ là cưỡng ép nâng thực lực của mình lên tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên trong thời gian ngắn thôi!”
Diệp Viêm bình tĩnh nói.
Nghe vậy, những người xung quanh lộ ra vẻ khó tin.
Lúc này Lôi Hổ mới hiểu được, vì sao sau khi Hạo Thiên lên núi Thiên Thần, vẫn luôn lựa chọn ngồi yên.
Thì ra, ông ta đang vận sức chờ phát động, ông ta biết không ai có thể chống lại được Diệp Viêm, vì vậy ông ta lựa chọn bảo toàn thực lực, chuẩn bị sẵn sàng, dùng bí pháp châm bạc đan dược nâng cao tu vi của mình, để chống lại Diệp Viêm - Lục Địa Thần Tiên chân chính!
“Tổng minh chủ!”
“Tổng minh chủ!”
“Bái kiến tổng minh chủ!”
Vô số người của liên minh nước mắt vui mừng, nhìn thân ảnh trên trời, phảng phất nhìn thấy hi vọng.
Sự xuất hiện mạnh mẽ của Hạo Thiên, khiến tinh thần của liên minh trào dâng.
“Hạo Thiên! Chắc ông đã hiến tế thọ nguyên phải không?”
Diệp Viêm thản nhiên nhìn chăm chú vào Hạo Thiên, bình tĩnh nói: “Vì giết tôi, ông lại làm đến mức đó ư? Cho dù ông có thắng, chỉ sợ đời này cũng khó đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên lần nữa! Ông cần gì phải tự làm khổ mình?”
“Diệp Viêm! Tôi là vì muôn dân, vì vực Diệt Vong, Thiên Thần Điện các người tàn sát vực Diệt Vong, không chuyện ác nào không làm, tàn bạo nhẫn tâm, hôm nay không hủy diệt Thiên Thần Điện các người, tôi thề không bỏ cuộc!”
Hạo Thiên lên tiếng, giọng nói hệt như âm thanh của trời đất, vô cùng khí thế.
“Nực cười!”
Diệp Viêm lắc đầu: “Ông cho rằng tôi không biết ông đang suy nghĩ gì sao? Ông biết đời này ông không thể đột phá được cảnh giới Lục Địa Thần Tiên nên muốn giết tôi, cướp lấy cơ duyên trên người tôi, để giúp ông đột phá! Phải không?”
Những lời này vừa nói, trong mắt Hạo Thiên lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
“Xem ra tôi nói đúng rồi!”
Diệp Viêm cười nhạt nói: “Ông vì nâng cao sức mạnh để chống lại tôi, hiến tế thọ nguyên, hiến tế thiên phú, liều lĩnh như vậy cũng là vì nhẫn chí tôn trong tay tôi, cũng là vì một thân tu vi này của tôi! Tính toán của ông rất hay, chỉ tiếc, chưa chắc ông có thể làm được!”
Tôi không tin Thiên Thần Điện có thể chống lại toàn bộ vực Diệt Vong!”
Hạo Thiên khàn giọng nói.
“Các ông không có tư cách đại diện cho toàn bộ vực Diệt Vong, nếu như người của Càn Khôn Thiên Địa có thể tới, có lẽ tôi còn không địch nổi, nhưng chỉ dựa vào các người thì sẵn sàng chịu chết đi!”
“Vậy thử xem!”
Ý chí chiến đấu của Hạo Thiên rất mạnh, sát ý dâng trào, không chút do dự, chỉ tay vào Diệp Viêm.
Vèo!
Một tia sáng từ đầu ngón tay ông ta bắn ra, giống như khí thúc đánh về phía Diệp Viêm.
Hào quang hai bên Diệp Viêm lập tức hội tụ, hóa thành một tấm khiên lớn, ngăn chặn tia khí thúc này.
“Tấn công giết Thiên Thần Điện, tiêu diệt Diệp Viêm, trừ hại cho vực Diệt Vong, ngay hôm nay! Giết!”
Hạo Thiên vung tay lên.
“Giết!”
Tất cả người của liên minh hăng hái xông lên, lại lao lên đỉnh núi Thiên Thần.
“Bảo vệ Thần Điện, chiến!”
Diệp Viêm cũng hét lên, sau đó tiến về phía trước, tạo thành một vòng tròn gợn sóng màu vàng, nghiêng trời, giết về phía Hạo Thiên.
Ánh mắt Hạo Thiên siết chặt, gầm lên một tiếng, chiến đấu với Diệp Viêm.
Núi Thiên Thần, máu chảy thành sông!