Keng keng!
Tiếng xích sắt va chạm vào nhau vang lên.
Chỉ thấy trong căn phòng trống rỗng, Vu Hồng đang dùng hết sức giãy giụa, muốn thoát khỏi sợi xích sắt đang trói buộc mình.
Nhưng xích sắt được làm bằng chất liệu rất đặc biệt, căn bản không thể nào dựa vào chút sức lực giãy dụa của cô ta.
Huống hồ xích sắt còn áp chế phần lớn khí lực của cô ta, khiến cô ta không có cách nào thúc giục sức mạnh phi thăng.
“Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cuộc chiến bên ngoài kết thúc thì mình cũng đã xong đời!”
Vu Hồng nhìn xương trắng dày đặc trong pháp trận lớn trước mặt, da đầu tê dại, cắn chặt răng, chỉ có thể dùng ngón tay trái móc lấy cổ tay còn lại.
Móng tay không được tính là khỏe, nhưng với sự tàn nhẫn của cô ta thì chúng vẫn bấm nát thịt cổ tay.
Nếu bẻ gãy cổ tay, mặc dù đau, nhưng chỉ đau một thời gian.
Mà kiểu dùng ngón tay từ từ cấu thịt xuống, còn đau đớn hơn bị lăng trì.
Vu Hồng đau đến mức cả người đều run lẩy bẩy, mặc dù tu vi của cô ta cực cao, nhưng cũng không thể không để ý đến đau đớn.
Sắc mặt cô ta tái nhợt, hàm răng như muốn vỡ nát, khuôn mặt vặn vẹo, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
Máu tươi và thịt nát rơi xuống theo cánh tay của cô ta, cánh tay vốn trắng nõn đã bị nhuốm màu đỏ của máu.
Cuối cùng.
Vu Hồng hít một hơi thật sâu, một cánh tay rơi xuống, thoát khỏi xích sắt.
Cổ tay trái của cô ta hoàn toàn sắp đứt.
Nhưng vẫn còn một tay bị xích trói lại.
Đôi mắt của cô ta dữ tợn, dùng hết sức giật mạnh sợi xích sắt ra, sau đó dùng miệng cắn đứt cổ tay phải.
Bịch!
Vu Hồng rơi xuống khỏi xích sắt, ngã trên mặt đất thở hổn hển, cơ thể còn đang hơi run rẩy.
Hai tay cô ta đứt lìa.
Nhưng đối với người hành nghề y mà nói, đây không tính là gì.
Chỉ cần có thể chạy thoát, chút thương tích này hoàn toàn có thể hồi phục.
Vu Hồng không dám do dự, ổn định hơi thở, lập tức bò dậy, chuẩn bị thoát khỏi nơi này.
“Vu Hồng đại nhân… khoan … khoan đã…”
Lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên.
Nhìn lại, rõ ràng là Hoa Thiên Hải.
Ông ta dường như đã khôi phục lại chút ý thức, nhưng toàn thân be bét máu, vết thương rất nặng, căn bản không thể bẻ cổ để tay rời đi như Vu Hồng.
“Vu Hồng đại nhân… xin cô… cứu tôi… cứu tôi đi, chỉ cần cô đồng ý cứu tôi… Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi nhất định sẽ nhớ tình này của cô… tương lai… tôi nhất định sẽ báo đáp cô…”
Hoa Thiên Hải khàn giọng nói.
Chỉ có mấy chữ đó, ông ta đã phải dùng hết sức lực nói ra.
“Hoa minh chủ, bây giờ tôi còn khó bảo toàn mạng tôi, cứu ông kiểu gì? Ông tự cầu phúc đi!”
Vu Hồng thấp giọng nói, rồi xoay người rời đi.
Cô ta vốn không phải người tốt lành gì, sao có thể có lòng tốt mạo hiểm cứu Hoa Thiên Hải?
Huống chi hai tay cô ta đều gãy, khó mà cứu được.
Giờ chỉ gặp phải một người nào đó của Thiên Thần Điện cũng có thể giết chết cô ta, sao cô ta dám tiếp tục trì hoãn?
Vu Hồng chống đỡ cơ thể vô lực bước nhanh đến cửa chính.
Hoa Thiên Hải trợn to mắt, tuyệt vọng nhìn chằm chằm bóng lưng Vu Hồng, mặt xám như tro.
Nhưng ngay lức Vu Hồng sắp ra khỏi căn phòng.
Lộp bộp.
Cửa phòng tự động mở ra, sau đó một bóng người xuất hiện trước mặt Vu Hồng.
Hô hấp Vu Hồng run rẩy mãnh liệt, liên tục lùi về phía sau, kinh hãi nhìn người đến.
Người trước mặt này, chính là người lúc trước đã bắt cô ta vào đây…
“Cô muốn đi đâu?”
Người đàn ông uống rượu trong hồ lô, vẻ mặt say khướt, cười hỏi.
Vu Hồng run cầm cập, đầu gối mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.
“Đại nhân, đại nhân tha cho tôi, van xin anh thả tôi đi! Chỉ cần anh có thể thả tôi, tôi sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho anh!”