Lâm Chính chắp tay đứng ở trên đỉnh núi nhìn Diệp Viêm bên dưới.
Một mái tóc bạc trắng tung bay trong gió.
Anh không phải là tu sĩ cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Nhưng hào quang tỏa ra từ anh lúc này dường như không thua kém gì cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
"Hóa ra là mày!"
Diệp Viêm gật đầu, thờ ơ nói: "Tao cũng đã đoán trước như vậy, mày làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này! Với cách trả thù của mày, nhất định sẽ nhân cơ hội này để tấn công tao, tránh phiền phức sau này!"
"Biết vậy là tốt rồi!"
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Diệp Viêm! Tuy mày đã trở thành Lục Địa Thần Tiên, nhưng đây cũng không phải là lý do khiến tao chạy trốn. Hai chúng ta sau cùng kiểu gì cũng có một người phải từ biệt thế giới này trước, hiện tại phải xem là tao hay là mày!"
"Điều gì đã khiến mày tự tin như vậy?"
Diệp Viêm bật cười thành tiếng: "Là chút dũng khí nực cười của mày sao? Hay là vận khí hơn người của mày? Không thấy dưới chân tao lúc này là ai sao?"
Nói rồi, hắn hơi dùng sức.
"Á..."
Hạo Thiên đau đớn đến nỗi toàn thân kịch liệt run rẩy, đầu sắp biến dạng đến nơi.
Ai mà ngờ được vị bá chủ hàng đầu vực Diệt Vong này lại có kết cục thê thảm như vậy!
"Mày chỉ là một kẻ tầm thường, loài sâu bọ không đáng nhắc tới. Nếu không phải vì may mắn thì mày sớm đã trở thành bộ xương khô treo trong nhà tao rồi! Nhưng mày hết lần này đến lần khác khiêu khích tao, giết bạn tao, giết thủ hạ của tao. Lâm Chính, tao sẽ không giết mày ngay mà sẽ biến mày thành tế phẩm treo trong phòng tu luyện của tao".
Dứt lời, Diệp Viêm cử động ngón tay.
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Tứ chi của Hạo Thiên bị cắt rời, ông ta lúc này trở thành một khúc thịt nằm trên mặt đất.
Diệp Viêm túm lấy ông ta, ném về phía một người của Thiên Thần Điện.
"Nhốt lại, sau khi xong việc tôi sẽ dùng lão để tu luyện!"
Diệp Viêm nói giọng lạnh tanh, sau đó đi lên núi.
Vẻ mặt hắn vẫn bình thản như mặt hồ không gợn sóng, nhưng sát khí bên trong đã dâng lên cuồn cuộn.
Trong mắt Diệp Viêm, Lâm Chính cũng chẳng phải kẻ thù quá mạnh, nhưng là người hắn nhất định phải giết.
Giống như một con ruồi khiến người ta phát phiền. Mặc dù không tạo ra vết thương chí mạng nhưng khiến người ta cảm thấy vô cùng chán ghét.
Diệp Viêm bay vút lên cao, bước chân đạp lên không trung tạo thành dấu ấn.
Lúc này, trông hắn quả thực chẳng khác nào thần tiên.
"Tiêu diệt Thiên Thần Điện!"
Lâm Chính bình tĩnh ra lệnh.
"Tuân lệnh!"
Người của liên minh Thanh Huyền phía sau lập tức hô lớn, sau đó lao xuống núi giao chiến với người của Thiên Thần Điện.
"Không biết lượng sức mình!"
Diệp Viêm lắc đầu, giơ tay lên cao rồi phất một cái.
Bang!
Một vệt sáng nhiều màu bắn ra từ lòng bàn tay hắn. Vệt sáng mảnh như cánh ve nhưng bén nhọn như lưỡi kiếm chém thẳng về phía Lâm Chính.
Chiêu này đủ để san phẳng cả ngọn núi.
Nhưng hắn biết, một chiêu này chưa đủ giết chết Lâm Chính.
Thân thể Lâm Chính vô cùng cứng rắn. Chiêu này mặc dù chưa chắc giết được anh, nhưng ít nhất có thể khiến anh trọng thương, mất đi sức chiến đấu.
Mục đích của Diệp Viêm không phải là giết anh, mà là bắt sống anh.
Rốt cuộc, hắn ta vẫn muốn báo thù cho thiên kiêu hạng nhất!
"Mau tránh ra!"
"Cẩn thận!"
Khi lưỡi kiếm ánh sáng tấn công, những người xung quanh Lâm Chính mặt mày tái nhợt vì sợ hãi và bỏ chạy tán loạn.
Nhưng Lâm Chính không hề di chuyển mà chỉ lãnh đạm nhìn Diệp Viêm, ánh mắt như hồ nước yên bình không gợn sóng.
"Hả?"
Diệp Viêm nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng.
Quả không ngoài dự đoán.
Bang!
Chỉ có một tiếng động lạ phát ra.
Lưỡi kiếm ánh sáng đâm mạnh vào Lâm Chính.
Tuy nhiên, cơ thể Lâm Chính không hề di chuyển, cũng không hề bị tổn hại ...
Diệp Viêm im lặng.
Đây là một đòn hiểm của cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Thế mà... Lâm Chính lại bình thản và coi thường nó đến vậy.
"Không thể nào!"
"Làm sao có thể như vậy?"
"Hắn thật sự... tiếp được chiêu này?"
Vô số người từ Thiên Thần Điện nhìn lên, ai nấy đều không khỏi kinh ngạc.
"Diệp Viêm, thủ đoạn của mày chỉ có vậy sao? Thật là khiến người khác thất vọng!"
"Mày xem tao như con kiến, nhưng ngay cả con kiến mày cũng không giết được?"
Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói.