Trận chiến đấu trên bầu trời vẫn đang diễn ra kịch liệt.
Ở hậu sơn của Thiên Thần Điện, ánh sáng vàng lan tỏa.
Hơn nữa không ngừng có người trèo từ vách núi lên đỉnh núi.
“Xem ra phương pháp của minh chủ có hiệu quả!”.
Thành chủ Nam Ly Thành nhìn về phía bầu trời, mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
“Nếu có thể tiêu diệt Diệp Viêm ở đây, uy danh của minh chủ chắc chắn sẽ vang vọng khắp vực Diệt Vong. Có lẽ liên minh Thanh Huyền chúng ta cũng có thể lưu danh sử sách!”.
Trang chủ Vân Tiếu cười sâu xa.
Nghe vậy, người xung quanh tim đập nhanh, trong đầu hiện lên suy nghĩ.
Mặc dù liên minh Thanh Huyền được Hạo Thiên công nhận, nhưng chung quy cũng chỉ là liên minh chắp vá tạm thời, không chính quy so với những liên minh khác, liên mình này chỉ được thành lập dựa trên kế hoạch của Lâm Chính.
Nhưng nếu có thể giết được Thánh Quân Diệp Viêm, uy danh của liên minh vang xa, có lẽ Nam Ly Thành và sơn trang Vân Tiếu có thể phát triển danh tiếng của liên minh.
Sau này hoàn toàn có thể biến liên minh thành một thế tộc siêu bá chủ!
Nếu như có thể bước vào tầng lớp đó, hai người sẽ không còn gì phải hối tiếc.
Bọn họ nhìn nhau bằng ánh mắt lấp lánh.
Hoa Thiên Hải cũng có ánh mắt phức tạp.
“Bố! Sao bố lại ở đây?”.
Đúng lúc này, một tiếng hô kinh ngạc vang lên.
Hoa Thiên Hải giật mình, quay đầu lại thấy Hoa Vi Vi đã xuất hiện đằng sau mình từ lúc nào không hay.
“Vi Vi? Con… Con lên đây từ lúc nào?”.
Hoa Thiên Hải ngạc nhiên.
“Chỉ vừa mới lên thôi ạ!”, Hoa Vi Vi chỉ vào vách núi.
Hoa Thiên Hải sửng sốt, vội vàng chạy tới đó.
Trước đó ông ta không chú ý đến phía bên này.
Đến gần vách núi, Hoa Thiên Hải cực kỳ chấn động.
Trên mặt hồ Thiên Thần ở phía sau núi Thiên Thần có đến năm mươi chiếc thuyền lớn xếp thành hàng.
Trên boong mỗi chiếc thuyền đều có một trận pháp lớn đang vận hành.
Số trận pháp này không ngừng tỏa ra năng lượng, bay lên không trung, khi bay lên độ cao nhất định thì biến mất không thấy.
“Đây… Đây là…”.
Hoa Thiên Hải há hốc miệng, một lúc lâu không nói nên lời.
“Bố, đây là kiệt tác của Lâm minh chủ!”.
Hoa Vi Vi nhỏ giọng nói: “Bố còn chưa nói con nghe sao bố lại ở đây? Liên minh Ngũ Phương Băng Nguyên đâu? Thiếu Xuyên trưởng lão đâu? Vì sao không thấy những người khác? Chỉ có một mình bố ở đây?”.
Hoa Thiên Hải run lên, sau đó cụp mắt xuống, nói: “Bọn họ chết cả rồi…”.
“Cái gì?”.
Hoa Vi Vi kinh ngạc.
“Vi Vi, do bố quá tự đại, định rẽ đường mòn đánh lén Thiên Thần Điện, không ngờ lại trúng phải mai phục của Thiên Thần Điện. Liên minh Ngũ Phương Băng Nguyên hầu như bại toàn quân, bố cũng bị người của Thiên Thần Điện bắt sống. May nhờ Lâm minh chủ kịp thời xuất hiện cứu được bố, nếu không… giờ này bố đã thành bộ xương trắng”.
Hoa Thiên Hải thở dài nói: “Lâm minh chủ lấy đức báo oán, bố… hổ thẹn không bằng…”.
“Nếu bố nhận ra được lỗi lầm của mình thì thật ra cũng không muộn, chỉ cần sau này đừng tái phạm…”.
Hoa Vi Vi nói với vẻ mặt phức tạp.
Cô ta cũng cảm nhận được sự thay đổi của Hoa Thiên Hải.
Có lẽ chỉ khi nào trải qua giây phút sống chết mới tạo ra sự thay đổi.
“Bố hãy mau rời khỏi đây đi!”.
Hoa Vi Vi nói: “Mọi chuyện ở đây giao cho Lâm minh chủ là được!”.
“Sao bố có thể chạy trốn như vậy được?”.
Hoa Thiên Hải lộ ra ánh mắt kiên định, nói: “Ngũ Phương Băng Nguyên đã bị diệt, bố còn mặt mũi nào mà chạy trốn?”.
Nói xong, ông ta ngồi xếp bằng dưới đất, nhét đan dược vào miệng.
“Đợi bố khôi phục vết thương sẽ đánh cho Thiên Thần Điện long trời lở đất, trả thù cho tất cả mọi người của Ngũ Phương Băng Nguyên!”.
“Bố…”.
Hoa Vi Vi há hốc miệng, nhưng lại không biết khuyên nhủ thế nào.
“Không ngờ Hoa minh chủ của chúng ta cũng có lúc lương tâm trỗi dậy, đúng là hiếm có!”.
Vu Hồng liếc nhìn phía này, cười đầy giễu cợt.
Hoa Thiên Hải vờ như không nghe thấy.
Trận chiến đấu trên bầu trời kéo dài mấy phút.
Ầm!
Cuối cùng, tiếng nổ to lớn vang lên, hai người cũng tách nhau ra.
Lâm Chính lảo đảo, mất kiểm soát ngã xuống núi Thiên Thần, làm ngọn núi cao to lún xuống 1cm, vết nứt đáng sợ lan tràn từ đỉnh núi xuống đến chân núi.
Nhìn lại Diệp Viêm, trên người đầy dấu quyền, khí tức quanh người hỗn loạn.
Nhưng vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, trong mắt vẫn tràn ngập vẻ hững hờ, lạnh lùng nhìn Lâm Chính ở trên núi.
Lâm Chính người đầy vết bầm tím, miệng không ngừng nôn ra máu.
Mặc dù xác thịt anh mạnh mẽ, đao thương bất nhập, nhưng Diệp Viêm dùng phương pháp điểm huyệt khiến anh bị thương nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng tổn thương, nhiều khí mạch, huyết quản trong cơ thể vỡ nát.
“Hình như mày thua rồi!”.
Diệp Viêm nói, dấu quyền trên người dần dần biến mất, khí ý cũng khôi phục trở lại.
“Cái đó thì chưa chắc!”.
Lâm Chính lau máu nơi khóe miệng, chậm rãi đứng dậy.
“Thế à?”.
Diệp Viêm lắc đầu, sau đó vung tay lên, khẽ chuyển động ngón tay.
Rầm! Rầm! Rầm…
Trong cơ thể Lâm Chính đột nhiên vang lên tiếng nổ ầm ầm. Cơ thể anh không ngừng lảo đảo, người khó mà đứng thẳng, suýt chút nữa ngã ra đất. Miệng còn nôn ra máu, phun ra nhiều mảnh thịt vụn.
Một giây sau.
Vù!
Một tia sáng vàng đột nhiên lan tỏa từ trên người Lâm Chính.
Sau đó anh chậm rãi đứng dậy, vết thương trên người lành lại với tốc độ rất nhanh.
Không lâu sau, Lâm Chính đã trở nên hoàn hảo nguyên vẹn.
Hơn nữa… khí tức của anh cũng khôi phục toàn bộ, như đổi mới.
“Cái gì?”.
Diệp Viêm biến sắc.
“Tao thất bại rồi sao?”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm hắn.
Diệp Viêm không nói gì, quan sát mỗi một ngóc ngách trên người Lâm Chính.
Hắn không hiểu, rốt cuộc trên người Lâm Chính có sự biến hóa gì.
Đây chắc chắn không phải là hiệu quả chữa lành do đan dược và châm bạc mang lại, cũng không phải khả năng tự chữa lành của cơ thể…
“Hình như là sức mạnh của trận pháp?”.
Diệp Viêm tỏ ra nghiêm nghị, đưa mắt nhìn quanh.
Nhưng xung quanh ngoại trừ núi thây biển máu thì không còn gì khác, đâu có trận pháp nào?
Cho dù có trận pháp thì cũng là trận pháp của Thiên Thần Điện…
Vẻ mặt Diệp Viêm trở nên nghiêm túc.
Hắn biết Lâm Chính có chuẩn bị mới đến.
“Xem ra muốn giết mày phải tốn chút quyền cước”.
Diệp Viêm nói, sau đó lại xông về phía Lâm Chính.
“Mày không nghĩ là tao sẽ giết mày sao?”.
Lâm Chính quát lên, đột nhiên rút một thanh đao trắng như tuyết từ thắt lưng ra.
Đó là Thiên Sinh Đao!
“Đao cứu người mà muốn giết tao?”.
Diệp Viêm nhíu mày.
“Có lúc giết người chính là cứu người, cứu người lại là giết người!”.
Lâm Chính nhếch khóe miệng, đột nhiên vung tay, cầm Thiên Sinh Đao chém về phía Diệp Viêm.
Nhưng trên đao không hề có sát ý…