Không ai biết lúc này Lâm Chính phải chịu đau đớn đến thế nào.
Cơ thể anh nứt ra hết lần này đến lần khác, lành lại hết lần này tới lần khác.
Máu tươi như chảy mãi không cạn, xác thịt như phá mãi không hư.
Nhưng loại giày vò này e là ở địa ngục cũng không có.
Cuối cùng, theo sự cố gắng tiến lên của Lâm Chính, cơ thể anh chậm rãi biến mất trong sóng khí.
Người trên núi đều câm lặng.
Bên tai trừ tiếng sóng khí rít gào thì không còn tiếng gì khác.
“Chồng ơi!”.
Lúc này, Nam Hạnh Nhi đột nhiên trèo lên vách núi, chạy qua đó.
Thành chủ Nam Ly Thành vội vàng kéo Nam Hạnh Nhi lại.
Nam Hạnh Nhi khóc như mưa, muốn nhảy vào trong khe nứt.
“Hạnh Nhi, con làm gì vậy? Muốn chết sao?”.
Thành chủ Nam Ly Thành nổi giận quát.
“Bố, chồng con ở dưới đó, con phải đi cứu anh ấy! Con phải đi cứu anh ấy về!”.
Nam Hạnh Nhi khóc lóc.
“Ngốc! Lâm minh chủ người tốt sẽ gặp phúc, cậu ấy sẽ bình an! Làn sóng khí này ngay cả bố chạm vào cũng chết, nhưng Lâm minh chủ thì khác, cậu ấy là tồn tại đã chiến thắng Lục Địa Thần Tiên! Đây là chuyện trước nay chưa từng có! Bố nghĩ cậu ấy nhất định sẽ không sao đâu!”.
Thành chủ Nam Ly Thành an ủi.
Nam Hạnh Nhi nhào vào lòng bố khóc nức nở.
Nhưng đó chỉ là những lời an ủi, ở dưới kia nguy hiểm thế nào không ai biết.
“Truyền lệnh xuống, mau chóng phong tỏa núi Thiên Thần, giết hết tất cả đám người còn lại của Thiên Thần Điện, không bỏ sót một ai!”.
Hạo Thiên quát lên.
“Tuân lệnh!”.
Cùng lúc đó.
Trong khe nứt.
Lâm Chính vẫn đang rơi xuống từng chút một.
Lúc này anh không nhìn rõ được gì.
Bởi vì hai mắt bị sóng khí đâm mù, chỉ khi nào được sức mạnh trận pháp khôi phục mới có thể nhìn được rõ, anh chỉ đành dựa theo cảm giác rơi xuống.
Cứ vậy trôi qua năm sáu phút.
Vụt!
Sóng khí không ngừng xé rách da thịt Lâm Chính đột nhiên biến mất.
Sau đó, trước mắt anh sáng bừng, cơ thể ngã mạnh xuống đất.
Anh vội vàng bò dậy, mới phát hiện mình đang ở trong một đại điện cũ nát.
“Đây là đại điện do Diệp Viêm xây sao?".
Lâm Chính cảm thấy không thể tưởng tượng.
Không đúng, đại điện này vô cùng cũ nát, khắp nơi loang lổ, chắc hẳn niên đại rất lâu.
Thiên Thần Điện thành lập không lâu, chắc chắn không phải do Diệp Viêm xây nơi này.
Anh ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện làn sóng khí đó là do kết giới của đại điện tạo thành.
Lúc này kết giới đang ở trong trạng thái dao động, không ổn định, do đó liên tục tuôn trào khí ý ra ngoài. Bởi vì mình đã xuyên qua kết giới nên không bị ảnh hưởng bởi sóng khí.
Lâm Chính nhìn chằm chằm phía cuối đại điện, bước nhanh tới.
“Anh lại… xuống được đây?”.
Một giọng nói vang lên.
Nhìn lại thì thấy ở trước cánh cửa phía cuối đại điện có một bóng người.
Chính là Diệp Viêm!
“Không ngờ trong núi Thiên Thần lại có một động thiên, đây là cung điện của ai?”.
Lâm Chính hỏi.
“Tôi cũng không biết!”.
Diệp Viêm bình tĩnh nói: “Tôi cũng tình cờ phát hiện ra tòa cung điện này, lấy được truyền thừa của chủ nhân cung điện. Đây chắc là động phủ tu luyện của vị đại năng nào đó. Vì nơi này được đặt tên là Thiên Thần Điện, nên tôi mới xây dựng Thiên Thần Điện ở bên trên, thật ra Thiên Thần Điện chân chính là ở đây!”.
“Hóa ra là vậy!”.
“Sao anh có thể thông qua phòng ngự của kết giới mà vào được đây?”.
“Nhảy xuống đây”.
“Nhảy?”.
“Chẳng lẽ còn cách nào khác sao?”.
Lâm Chính hỏi ngược lại.
Diệp Viêm im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn hít sâu một hơi.
“Lâm Chính, anh thật sự khiến tôi phải bất ngờ, tôi chưa bao giờ thấy ai điên rồ như anh!”.
Diệp Viêm nhìn lên đỉnh đầu: “Kết giới này ngay cả tôi cũng không xuyên qua được, anh lại nhảy thẳng xuống. Tuy có sức mạnh trận pháp bảo vệ, nhưng đau đớn và giày vò trong lúc đó chắc chắn không phải người bình thường có thể chịu được… Anh đúng là kẻ điên!”.