“Không phải lần đầu có người gọi tao là kẻ điên!”.
Lâm Chính cười chua chát: “Chỉ là tao không còn lựa chọn nào khác, tao có việc cần làm, có người cần bảo vệ! Nếu tao không điên thì chính bọn họ sẽ phát điên!”.
“Anh là người mang tính mục tiêu rất mạnh, chấp niệm rất sâu, ý chí vượt qua người phàm! Lâm Chính, tôi thừa nhận đối địch với anh là sai lầm lớn nhất trong đời tôi!”.
Diệp Viêm nói: “Ý chí và thực lực của anh, tôi công nhận! Tôi hi vọng chúng ta sẽ xóa bỏ chuyện trước kia, tôi không truy cứu chuyện anh giết hại Long Thiên Tử nữa, giữa tôi và anh không còn ân oán!”.
“Mày đang cầu xin tao đấy sao?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Đương nhiên không phải”.
Diệp Viêm bình tĩnh nói: “Tôi biết điều mà anh lo nghĩ. Anh điên cuồng muốn giết tôi như vậy cũng chỉ vì lo tôi sẽ ra tay với người thân bên cạnh anh, lo rằng tôi sẽ đe dọa sự an toàn của anh và người thân, thật ra anh lo nghĩ nhiều rồi. Nếu tôi muốn giết anh thì chắc chắn sẽ không bỏ qua bất cứ ai. Con người tôi xưa nay luôn trừ cỏ tận gốc, chỉ cần là kẻ thù mà tôi nhận định thì tôi nhất định sẽ giết cả nhà, trẻ sơ sinh cũng không tha”.
“Nhưng con người tôi có một nguyên tắc, đó là không làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm! Trước kia tôi không biết anh điên rồ như vậy. Nếu tôi biết anh có tính cách như vậy, chuyện của Long Thiên Tử tôi sẽ không để tâm!”.
“Con người anh một khi cho rằng chuyện nào hoặc người nào đe dọa đến mình thì sẽ không tiếc bất cứ giá nào để hủy diệt nó”.
“Kẻ địch như vậy là đáng sợ nhất. Dù hôm nay tôi thất bại có cơ hội ngóc đầu trở lại, nhưng anh cũng sẽ truy sát tôi đến chân trời góc biển. Nếu đã như vậy, tôi định sẽ bắt tay giảng hòa với anh”.
Diệp Viêm là người lý trí, hắn lý trí đến mức đáng sợ.
Hễ là chuyện có lợi với mình, hắn sẽ không do dự mà làm, dù có đi ngược lại luân lý đạo đức cũng không quan trọng.
Hễ gặp phải chuyện đe dọa đến mình, hắn sẽ nghĩ cách giải quyết. Nếu không giết được Lâm Chính thì giảng hòa.
Chỉ cần là có lợi với mình, hắn có thể không quan tâm bất cứ ân oán, mặt mũi gì.
Trong lòng Lâm Chính cũng âm thầm kinh ngạc.
Diệp Viêm có thể trở thành Lục Địa Thần Tiên trẻ tuổi nhất vực Diệt Vong không phải nhờ vào vận may.
Nhưng Lâm Chính cũng là người rất lý trí.
“Mày nghĩ tao sẽ tin mày sao? Con người tao chỉ tin lời một loại người, đó là người chết!”.
Lâm Chính nói, ánh mắt lộ ra sát ý, đi về phía Diệp Viêm.
Sức mạnh phi thăng dâng trào.
Nhưng Diệp Viêm không hoảng loạn, mà là quay người đẩy cánh cửa đằng sau lưng ra.
Trong nháy mắt, một luồng khí mạnh mẽ tuôn ra.
Lâm Chính không kịp phản ứng, bị luồng khí đó đánh trúng, cả người bay ngược tới vách tường phía sau, bị dòng khí giữ chặt.
Trong nháy mắt, cả tòa đại điện bị luồng khí tràn ra từ trong cửa lấp đầy.
Lâm Chính bị đè chặt trên tường, khó mà động đậy.
Ngược lại, Diệp Viêm vẫn bình an vô sự.
“Lâm Chính, những lời lúc nãy là dựa trên cơ sở tôi và anh cùng đẳng cấp, thật ra anh không giết được tôi. Tòa cung điện này rất nhiều cơ quan, tôi nắm rất rõ, còn anh lại không biết gì. Ở trong này, anh muốn chạm vào tôi rất khó! Cho nên, anh đừng nghĩ là tôi đang cầu xin anh giảng hòa”.
Diệp Viêm bình tĩnh nói.
“Đây là khí gì?”.
Lâm Chính cố gắng xuống tường, bước đi gian nan, cảm giác như khắp nơi trên cơ thể đều bị luồng sức mạnh này chèn ép.
“Đây là… long khí!”.
Diệp Viêm do dự trong chốc lát, lên tiếng.
“Long khí?”.
Lâm Chính sững người.