"Các cô không sao chứ?".
Lâm Chính không đếm xỉa gì đến ông chủ kia, mà nhìn về phía đám Tử Ngải, Châu Mặc, lên tiếng hỏi.
"Bọn họ mà dám làm gì chúng tôi, thì chúng tôi sẽ cho biết tay!".
Châu Mặc hừ mũi nói.
Hắn không ra tay không có nghĩa hắn thực sự có thể nhẫn nhịn, nếu đối phương đã vung nắm đấm vào mặt mình, thì đám Châu Mặc cũng không kiêng dè gì nữa.
Lâm Chính quan sát bọn họ một lượt, thấy không có vết thương nào, liền gật đầu.
"Ồ? Đây chính là cứu tinh mà các anh gọi tới sao? Có lai lịch gì vậy? Nhìn chẳng ra sao cả!".
Đúng lúc này, người đàn ông trẻ tuổi đeo kính gọng vàng ngồi ở ghế chủ vị mỉm cười nói.
Bàn tay hắn kẹp điếu thuốc, cử chỉ tao nhã, nhuộm tóc màu vàng nhạt, nhìn vừa thời thượng vừa cao quý, chắc hẳn xuất thân cũng bất phàm.
"Xảy ra chuyện gì vậy?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Oắt con, tôi đang nói với cậu đấy! Cậu điếc à?".
Ông chủ của câu lạc bộ trầm mặt xuống, đanh giọng quát.
Nhưng Lâm Chính chỉ liếc nhìn ông ta một cái, vẫn không thèm đếm xỉa.
"Cậu!".
Ông chủ câu lạc bộ nổi giận, đập bàn định đứng dậy.
"Ông Cao, đừng tức giận! Nổi giận sẽ mất tao nhã!".
Thái tử búng tàn thuốc, mỉm cười nói: "Thực ra cũng không phải là chuyện gì to tát, mấy người bạn của anh trong lúc uống rượu bất cẩn làm đổ rượu lên người tôi, làm bẩn quần áo của tôi. Tôi chỉ bắt đền bọn họ thôi".
"Bộ quần áo của anh bao nhiêu tiền?".
"Một tỉ tệ!".
"Bao nhiêu?".
Lâm Chính sửng sốt.
"Một tỉ tệ, có cần tôi nhắc lại không?".
Thái tử nhấp một ngụm rượu vang, bình thản đáp.
"Tôi thấy anh ăn cướp thì có!".
"Quần áo của anh làm bằng vàng sao? Làm bằng vàng cũng không đắt như vậy!".
"Rõ ràng là bắt chẹt!".
Đám Châu Mặc, Châu Thời Vận tức giận la lối.
"Không đền nổi cũng không sao, bảo cô gái này uống cùng tôi ly rượu là được".
Thái tử chỉ vào Tử Ngải, mỉm cười nói.
Tử Ngải biến sắc.
"Chán sống à?".
Ánh mắt Tử Long Nhất lạnh lẽo, nổi lên sát khí.
Em gái chính là vảy ngược của hắn, ai dám động đến Tử Ngải, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
"Tôi thấy rất tò mò, anh chắc hẳn có thân phận bất phàm, muốn phụ nữ kiểu gì chẳng có, thậm chí những người đẹp hơn cô ta cũng không thiếu, tại sao lại muốn làm chuyện này?".
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Tuy Tử Ngải rất xinh đẹp, nhưng chưa đến mức gọi là tuyệt sắc, rõ ràng Thái tử này có thân phận địa vị không tầm thường, vậy mà còn muốn làm trò này.
"Ha ha ha, anh không biết rồi. Tuy những cô gái xinh đẹp hơn cô ta thì có đầy, nhưng khí chất như cô ta lại khó kiếm. Đám phụ nữ kia tôi chán rồi, tôi vừa để lộ thân phận bọn họ đã ngoan ngoãn nằm lên giường. Nhưng cô gái này thì khác, tôi nhìn thấy sự bướng bỉnh không chịu phục tùng trên người cô ta, chinh phục được cô gái như thế này chắc chắn sẽ rất thú vị".
Thái tử cười đáp.
"Anh..."
Tử Ngải tức điên lên.
Tử Long Nhất nổi giận, đang định ra tay, nhưng bị Lâm Chính giơ tay lên ra hiệu dừng lại.
"Anh biết bọn họ có lai lịch gì không?".
Lâm Chính hỏi.
"Không có hứng quan tâm".
"Vậy anh biết tôi có lai lịch gì không?".
"Anh không hỏi tôi là ai sao?".
Thái tử tỏ vẻ khinh bỉ.
Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
"Thôi được rồi, tôi đồng ý với anh".
"Thức thời đấy! Ông Cao, sắp xếp phòng đi, rồi đưa cô gái này đến đó".
Thái tử cười nói: "Tôi nghĩ hôm nay sẽ là một đêm khó quên đây!".
"Vâng, Thái tử".
Ông chủ câu lạc bộ cung kính đáp.
Tử Ngải biến sắc.
"Anh Lâm, anh..."
Cả đám Châu Mặc ù ù cạc cạc, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
"Anh có nhầm không vậy? Tôi có đồng ý đưa cô gái này đến chỗ anh đâu".
Lâm Chính nói.
"Vậy anh đồng ý cái gì?".
Thái tử nhíu mày.
"Ý tôi là tôi đồng ý đền cho anh một tỉ tệ".
"Cái gì?".
Tất cả mọi người đều há hốc miệng.