"Anh chắc chứ?".
Vẻ mặt Thái tử đầy lúng túng.
Anh ta cảm giác hình như mình đã bị đùa giỡn.
Lâm Chính không nói gì, lấy điện thoại ra, gọi đến một số.
"Chở ngay một tỉ tệ tiền mặt đến phòng bao VVIP của câu lạc bộ Minh Châu Diệu Tháp, tôi cho ông 30 phút sắp xếp".
Nói xong, Lâm Chính cất điện thoại, ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh, châm một điếu thuốc, yên lặng chờ đợi.
Điều này khiến mọi người có chút khó hiểu.
"Người này có lai lịch gì vậy?".
Thái tử trầm giọng hỏi.
Có thể tùy tiện lấy ra một tỉ tệ thì chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
"Thái tử, tôi cũng không biết nữa, tôi mới đến Giang Thành, mở câu lạc bộ này theo phân phó của cậu, chưa kịp tìm hiểu ở khu vực này".
Người đàn ông trung niên nhỏ giọng nói.
"Thế à? Vậy ông nghĩ ở Giang Thành ai có thể tùy tiện bỏ ra một tỉ tệ như vậy?".
"Không được coi là nhiều, tính đi tính lại cũng chỉ có mấy mống..."
"Khoan đã, vừa nãy những người kia gọi anh ta là gì? Anh Lâm?".
"Đúng, hình như gọi là anh Lâm, Lâm... ặc..."
Ông chủ câu lạc bộ lập tức hít vào một hơi lạnh.
Rầm!
Đúng lúc này, cửa phòng bao VVIP bị đạp tung ra, sau đó liền thấy Mã Hải dẫn theo một đám người áo đen tiến vào.
Mấy chục người áo đen chen chúc đầy trong phòng bao rộng rãi, đặt vali trong tay xuống đất, rồi quay trở ra.
Đi lại vài lần như vậy, mới mang xong tất cả vali vào.
Lúc này, từng chiếc vali tinh xảo chất cao như núi trong phòng bao.
Lâm Chính thuận tay mở một cái, bên trong toàn là tiền mặt, khiến người ta nhìn mà da đầu tê dại.
"Chủ tịch Lâm, một tỉ tệ đây!".
Mã Hải cung kính nói.
"Ừm!".
Lâm Chính gật đầu, sau đó nhìn về phía Thái tử: "Có cần chuẩn bị cho anh mấy cái máy đếm tiền không?".
"Chủ tịch Lâm, mấy cái sợ là không đủ, ít nhất phải mấy chục cái".
Mã Hải nói.
"Vậy mau đi chuẩn bị đi".
"Vâng".
"Đây là thần y Lâm Giang Thành?".
Thái tử hoàn hồn lại, kinh ngạc hỏi.
"Phải, còn các anh là ai?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Xem ra chỉ là hiểu lầm thôi, anh Lâm, nếu biết bọn họ là bạn anh, thì mọi chuyện sao có thể ầm ĩ đến mức này chứ?".
Thái tử lấy lại bình tĩnh, cười nói đi tới, chìa tay ra.
Nhưng Lâm Chính vẫn ngồi bất động, mặt lạnh như tiền: "Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi".
Thái tử nhíu mày, tỏ vẻ không vui, nhưng không phát tác, mà kiềm chế tức giận nói: "Chúng tôi là người nhà họ Cao ở Yên Kinh".
"Nhà họ Cao?".
Lâm Chính nhìn Mã Hải: "Ông từng nghe tới chưa?".
"Là nhà họ Cao mà có Cao Thiên Thu kia sao?".
Mã Hải nhìn đối phương.
"Cao Thiên Thu chính là bố tôi".
Thái tử mỉm cười.
Mã Hải gật đầu, nói với Lâm Chính: "Cao Thiên Thu, người giàu nhất Long Quốc, tài sản cá nhân còn hơn một số quốc gia nhỏ, phú khả địch quốc theo đúng nghĩa đen ở Long Quốc".
"Hóa ra là vậy".
Lâm Chính hiểu ra.
"Anh Lâm, tôi vẫn câu nói đó, lúc trước tôi không biết bọn họ là bạn anh, nếu không sẽ không làm khó bọn họ. Chỉ là hiểu lầm, chúng ta làm bạn nhé?".
Thái tử cười nói, lại chìa tay ra, nhìn Lâm Chính với vẻ giễu cợt.
Nhưng lúc này, Lâm Chính vẫn không có ý định chìa tay ra.
Nụ cười trên mặt Thái tử dần biến mất.
"Anh có lấy số tiền này nữa không?".
Lâm Chính điềm nhiên hỏi.
"Xem ra anh Lâm không nể mặt tôi lắm".
Thái tử thu tay lại.
"Tôi là người coi trọng nguyên tắc, kết bạn là kết bạn, nhưng bây giờ, chúng ta đang giải quyết việc đền bù cho bộ quần áo của anh! Chuyện nào ra chuyện đó!".
Lâm Chính vung tay lên: "Anh cầm số tiền này đi, mọi chuyện coi như chấm dứt, được không?".
Thái tử nhíu mày, cảm giác có chút không đúng.
Chỉ thấy Lâm Chính dập tắt điếu thuốc, bình tĩnh nói: "Bây giờ có thể nói chuyện giữa chúng ta rồi".
"Chuyện gì?", Thái tử trầm giọng hỏi.
"Lúc nãy vào đây, người của anh chạm vào áo tôi, khiến nó bị bẩn, anh không nên đền sao? Tôi cũng không cần nhiều, chỉ 100 tỉ tệ thôi! Là nhà giàu nhất nước, chắc anh đền được nhỉ?".
Lâm Chính bình thản nói.