TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3993 SAO LẠI NÓI LÀ TRỞ MẶT?".

Thái tử biến sắc.

"Cậu điên à? 100 tỉ tệ? Thần y Lâm, cậu đừng ức hiếp người quá đáng!".

Ông chủ câu lạc bộ cuống lên, đứng phắt dậy.

Nhưng ông ta vừa dứt lời.

Bốp!

Lâm Chính đã thẳng tay cho một cái bạt tai.

Ông ta lập tức ngã lăn ra đất.

"Đây là Giang Thành! Ông ở Giang Thành dung túng cho người khác tống tiền, còn bắt nạt cả bạn tôi! Là ông ức hiếp người quá đáng, hay tôi ức hiếp người quá đáng?".

Lâm Chính lạnh lùng nói.

"Cậu..."

Ông chủ câu lạc bộ nổi giận, vung tay lên: "Xông lên!".

Đám đàn em xung quanh lập tức lao tới.

Nhưng ngay sau đó, những người áo đen bên cạnh Mã Hải đồng loạt xông ra, đứng chắn trước mặt Lâm Chính, toàn thân tỏa ra khí tức đáng sợ.

"Tất cả dừng tay!".

Thái tử ngửi thấy mùi không ổn, lập tức hét lên.

Bọn họ dừng lại.

"Thái tử..."

Ông chủ câu lạc bộ không cam lòng.

"Ông bị điên à? Đây là Giang Thành, ông muốn chúng ta không về nổi Yên Kinh sao?".

Thái tử trầm giọng nói.

"Cậu ta dám? Thần y Lâm có bản lĩnh đến đâu mà dám đối đầu với nhà họ Cao chúng ta?".

Ông chủ câu lạc bộ tức giận.

"Ông không hiểu anh ta, sao biết anh ta dám hay không?".

Thái tử hừ mũi nói.

"Vậy... bây giờ phải làm sao đây?".

"Bình tĩnh đi".

Thái tử nhìn về phía Lâm Chính, mỉm cười nói: "100 tỉ tệ đúng không? Không vấn đề gì, nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy, để tôi gọi cho bố tôi nhé?".

"Được".

Lâm Chính gật đầu.

"Anh Lâm".

Châu Mặc ở nên này ngứa mắt không chịu được, trầm giọng nói: "Một tỉ tệ này không cần anh bỏ ra, để chúng tôi tự lo".

"Anh chắc chứ?".

Lâm Chính hỏi hắn.

"Người này ức hiếp người quá đáng, nếu chúng tôi còn nhu nhược, thì sẽ làm mất hết mặt mũi của Tử Long Điện! Chúng tôi sẽ tự giải quyết!".

Lâm Chính trầm tư một lát, bình thản nói: "Thôi cứ để tôi giải quyết cho, bạn bè bị bắt nạt ở chỗ tôi, nếu không giết gà dọa khỉ thì danh tiếng của Dương Hoa cũng bị ảnh hưởng".

"Hừ, thần y Lâm, anh cũng chỉ là một bác sĩ quèn khám chữa bệnh thôi, ra vẻ cái gì chứ?".

Thái tử khinh bỉ cười khẩy, lập tức bấm gọi cho bố mình.

"Chẳng phải tao bảo mày đến phía Nam rèn luyện sao? Sao còn gọi cho tao? Chắc không phải phá hết số tiền cho mày rồi đấy chứ?".

Đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói lạnh lùng.

"Bố, xảy ra chút chuyện, con chọc vào một người".

Thái tử đáp.

"Ai?".

"Thần y Lâm Giang Thành!".

"Cái gì? Thần y Lâm? Mày đang yên đang lành chọc vào người ta làm gì?".

"Con xảy ra xung đột với mấy thanh niên, kết quả bọn họ gọi anh ta tới. Bây giờ thần y Lâm muốn bắt chẹt nhà chúng ta 100 tỉ tệ, nói không đưa sẽ giết con, làm sao bây giờ hả bố?".

Thái tử bất đắc dĩ nói.

"100 tỉ tệ? Liệu có hơi quá quắt không vậy?".

"Bố, bây giờ người ta muốn bắt chẹt nhà mình, con nói với anh ta nãy giờ mà anh ta không chịu tha! Làm sao bây giờ?".

"Cứ bình tĩnh, đưa điện thoại cho thần y Lâm, để tao nói chuyện với cậu ta".

"Vâng".

Thái tử nhếch môi, ném điện thoại cho Lâm Chính.

"Bố tôi muốn nói chuyện với anh".

Lâm Chính kề điện thoại vào tai.

"Thần y Lâm đúng không? Tôi là Cao Thiên Thu! Ngưỡng mộ đại danh cậu Lâm đã lâu!".

Đầu bên kia vang lên tiếng cười sang sảng.

Dù sao cũng là thương nhân, vừa gặp đã làm thân.

Nhưng hiển nhiên Lâm Chính không trúng mánh này.

"Ông Cao, tôi trước giờ luôn làm việc rất có nguyên tắc, con trai ông bắt chẹt bạn tôi một tỉ tệ, tôi đã đền rồi. Bây giờ tôi đòi nhà họ Cao các ông 100 tỉ tệ, ông có đưa không?".

Lâm Chính bình thản nói.

"Cậu Lâm, tất cả chỉ là hiểu lầm, chúng ta nói rõ ràng là xong chuyện mà. 100 tỉ tệ thực sự quá nhiều, tôi nhất thời cũng không gom được! Cậu đại nhân đại lượng, đừng chấp trẻ con làm gì, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu, được không?".

Cao Thiên Thu cười xòa nói.

"Vậy là ông không đền?".

"Cậu Lâm cần gì phải làm căng mọi chuyện lên chứ?".

Giọng nói của Cao Thiên Thu có chút không vui.

"Tôi hỏi ông, nếu tôi không phải thần y Lâm, mà chỉ là người bình thường, bị con trai ông bắt chẹt một tỉ tệ, thì sẽ có kết quả gì?".

Cao Thiên Thu im lặng.

"Tôi nghĩ chỉ có hai kết quả, người bình thường không đền nổi một tỉ tệ, hoặc là phải cúi đầu nghe theo hành vi xằng bậy của con trai ông, hoặc là phản kháng, lựa chọn tự sát. Tôi nói có đúng không?".

"Thần y Lâm, con trai tôi... cùng lắm là phạm lỗi lần đầu..."

"Tôi thực sự không nhìn ra đây là lần đầu anh ta phạm lỗi".

"Cậu Lâm, tôi đã nói đến mức này rồi, cậu thực sự muốn trở mặt với tôi sao?".

"Tôi đền tiền cho con ông rồi, lẽ nào ông không nên đền cho tôi sao? Sao lại nói là trở mặt?".

"Cậu... Được! Được! Thần y Lâm! Nếu cậu đã nói như vậy thì đừng trách tôi! Tôi nói cho cậu biết, nếu con trai tôi bị mất một sợi tóc, tôi sẽ hỏi tội cậu!".

Cao Thiên Thu nổi giận đùng đùng nói.

"Yên tâm đi, tôi sẽ đưa ngay con trai ông về Yên Kinh, nhưng yêu cầu ông phải chuyển tiền bồi thường cho tôi trong vòng ba ngày. Nếu không, tôi sẽ đến tận nhà họ Cao các ông để đòi! Nhưng lúc đó sẽ không đơn giản là 100 tỉ tệ nữa đâu!".

Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Nếu cậu có giỏi, thì đến tận nhà họ Cao chúng tôi lấy đi! Xem cậu có lấy được xu nào không!".

Cao Thiên Thu lạnh lùng hừ một tiếng rồi tắt điện thoại.

Đọc truyện chữ Full