TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4002 “BÂY GIỜ HỐI HẬN CŨNG ĐÃ MUỘN”.

“Thống soái cấp Thiên? Ghê gớm lắm sao?".

Lâm Chính không để tâm, bình thản hỏi.

Nghe vậy, Lương Dự suýt thì hít thở không thông.

“Lâm Chính, rốt cuộc cậu có biết thống soái cấp Thiên nghĩa là gì không? Đó là người nắm giữ vạn quân! Trên toàn Long Quốc ngoại trừ long soái, chỉ có nguyên soái cấp Thiên mới hơn được cậu ta! Cậu nói xem có ghê gớm không?”.

“Vậy à? Nghe cũng tạm được”.

Lâm Chính gật gù.

Lương Dự suýt thì ngất.

Nhân vật cấp bậc đó mà Lâm Chính nói chỉ tạm được…

“Lâm Chính, tôi biết cậu đã khác xưa, là người nắm quyền Dương Hoa, là thần y Lâm ai cũng tôn kính, tôi cũng biết những năm qua cậu đã cống hiến cho Long Quốc. Nhưng tôi phải nói cậu nghe, những gì cậu làm nếu là ở Giang Thành hoặc ở những nơi khác của Long Quốc thì không ai có thể sánh kịp, vô cùng cao thượng, còn ở Yên Kinh này, những gì cậu làm chẳng đáng nhắc tới”.

“Yên Kinh là thủ đô của Long Quốc, ở đây có vô số nhân tài, nước ở đây rất sâu, nếu bước nhầm thì sẽ không ngóc đầu lên được!”.

Lương Dự tận tình khuyên nhủ, sợ Lâm Chính không vui sẽ gây chuyện với Hàn Bộ Vĩ.

Dù sao Lương Dự cũng từng chứng kiến sự hung dữ của Lâm Chính, nếu thật sự chọc giận anh, chuyện gì anh cũng có thể làm ra được.

“Anh, đừng hành động lỗ mãng!”.

Lương Huyền Mi cũng tiến lên, thiết tha khuyên nhủ.

Lâm Chính bình thản nhìn Hàn Bộ Vĩ đang co quắp người lại, bình tĩnh nói: “Anh đi trước đi, chuyện nhà họ Hàn làm mẹ nuôi tôi bị thương, tôi sẽ tính sổ với anh sau!”.

“Tao giết mày!”.

Hàn Bộ Vĩ đột nhiên nổi giận, gào lên một tiếng, vung cánh tay đánh về phía Lâm Chính.

Trong cơn giận, sức lực một cú lên cùi chỏ của hắn có thể đâm nát xe tăng.

Đổi lại là người bình thường ắt sẽ chết chắc!

Nhưng Hàn Bộ Vĩ không quan tâm nhiều thế.

Cả đời hắn chưa bị đối xử như vậy bao giờ.

Hắn lại bị người này bẻ gãy cả mười ngón tay!

Thật là nhục nhã!

Hắn nuốt không trôi cục tức này!

Dù mười ngón tay đều đã gãy, hắn cũng không từ bỏ!

“Anh, cẩn thận!”.

Lương Huyền Mi hoảng hốt vội vàng la lên, cả người lao qua, muốn ngăn cản Hàn Bộ Vĩ.

Nhưng tốc độ Hàn Bộ Vĩ quá nhanh.

“Em lo lắng hơi dư thừa rồi!”.

Lâm Chính hờ hững nói, đột nhiên ra tay nhanh như chớp, nháy mắt đã bóp cổ Hàn Bộ Vĩ, dùng một tay xách hắn lên giữa không trung.

Trong chốc lát, tất cả đòn tấn công của Hàn Bộ Vĩ đã bị hóa giải.

Cả người bị Lâm Chích xách lên như con gà con, không hề có sức đánh trả.

Hàn Bộ Vĩ cảm thấy sắp nghẹt thở, trong lòng vô cùng chấn động.

Hắn không ngờ thực lực của người này lại mạnh như vậy, có thể dễ dàng khống chế hắn.

Đây là thần tiên phương nào?

Nhà họ Lương có cao thủ như vậy sao?

Vì sao trước kia chưa từng nghe nói?

Không được, mình không được lỗ mãng!

Hàn Bộ Vĩ nhìn chằm chằm đôi mắt lạnh lẽo của Lâm Chính, không biết vì sao hắn cảm thấy người này hình như có ý giết chết mình, vội vàng la lên: “Mày… Mày mà dám động vào tao, anh trai tao sẽ không tha cho các người đâu!”.

Lương Dự, Lương Huyền Mi sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, vội vàng chạy lên.

“Anh, bình tĩnh một chút, đừng kích động!”.

“Lâm Chính, cậu không được hại nhà họ Lương. Cậu làm ai bị thương cũng được, nếu làm người này bị thương, vị đó nổi giận thì e là nhà họ Lương sẽ máu chảy thành sông!”.

Lương Dự muốn khóc, gần như sắp xuống quỳ trước Lâm Chính.

“Anh…”.

Lương Tiểu Điệp cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lau nước mắt chạy đến, kéo góc áo của Lâm Chính.

Lâm Chính nhíu mày, do dự một lúc mới thả tay ra.

“Cút đi!”.

“Mày đợi đấy cho tao, tao sẽ nói anh trai tao đến tìm mày!”.

Hàn Bộ Vĩ nghiến răng quát.

“Tình hình chiến sự ở biên giới phía Bắc đang căng thẳng, thân là thống soái cấp Thiên sao có thể tự tiện rời bỏ cương vị?”.

Lâm Chính lắc đầu.

Hàn Bộ Vĩ run rẩy: “Sao mày biết tình hình ở phía Bắc?”.

“Cái này anh không cần hỏi nhiều, tôi khuyên anh đừng gọi anh trai anh tới đây!”.

“Sao? Sợ rồi à?”.

“Không phải tôi sợ, mà là không muốn vì chút chuyện nhỏ này làm ảnh hưởng đến chiến sự phía Bắc. Anh ta là quân nhân, nên coi việc bảo vệ nước nhà là trách nhiệm của mình! Niệm tình anh ta chinh chiến vì nước, tôi sẽ không làm khó nhà họ Hàn các anh. Chỉ cần các anh chịu cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, chuyện này coi như qua”.

Lâm Chính thản nhiên nói.

“Ha, tao thấy là mày sợ rồi! Mày cũng không cần phải giả vờ ra vẻ đại nghĩa như vậy. Vừa hay anh trai tao đang ở Yên Kinh. Mày đợi đấy, đợi anh tao tới sẽ cho mày biết mặt!”.

Hàn Bộ Vĩ đe dọa, quay người rời đi.

“Chờ đã!”.

Lâm Chính đột nhiên gọi lại.

“Bây giờ hối hận cũng đã muộn”.

Hàn Bộ Vĩ lạnh lùng nói.

“Tôi không hối hận, tôi chỉ muốn nhắc anh một câu, thật ra anh trai anh chưa đủ tư cách gặp tôi. Nếu anh trai anh muốn tới thì gọi cả nguyên soái cấp Thiên tới đây luôn đi!”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Hàn Bộ Vĩ hơi sửng sốt, một lúc lâu sau mới quăng lại hai chữ.

“Thằng ngu!”.

Sau đó quay người bỏ đi.

Đọc truyện chữ Full