TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4003 “ANH, MẸ SAO RỒI?”

“Nhanh lên, mau đi báo với ông nội của con, nói rõ ràng mọi chuyện với ông ấy, nhà chúng ta xảy ra chuyện lớn rồi!”

Lương Dự gấp gáp nói với Lương Huyền Mi, giống như kiến bò trên chảo nóng, ông ta đã sốt sắng đến mức đi tới đi lui.

Lương Huyền Mi lập tức chạy ra ngoài.

“Làm chuyện vô ích!”

Lâm Chính lắc đầu.

Vụt!

Lúc đó, đèn của phòng cấp cứu cũng vụt tắt, tiếp đó có vài nhân viên y tế đi ra.

“Bác sĩ, em dâu của tôi sao rồi?”

Lương Dự vội hỏi.

“Tình hình của người bệnh còn chưa ổn định, bây giờ vẫn chưa vượt qua được cơn nguy hiểm, chúng tôi cần phải ngay lập tức chuẩn bị cuộc phẫu thuật tiếp theo”.

Bác sĩ nghiêm túc nói.

“Vậy...”

Lương Dự không nói nữa.

“Để tôi xem sao”.

Lâm Chính đi qua.

“Anh là ai?”

Bác sĩ kia nhìn Lâm Chính, cảm giác rất quen mắt, một y tá đứng bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, kích động hét lên: “Anh là thần y Lâm ở Giang Thành!”

Vừa nghe thấy câu nói này, mọi người run rẩy.

“Tôi nhớ rồi, hình như đúng là thần y Lâm”.

Bác sĩ kia vỗ đầu, kích động vô cùng, anh ta vội vã cầm tay Lâm Chính nói: “Rất vui vì gặp anh Lâm! Từ lâu đã nghe thấy danh tiếng của anh, quả như sấm bên tai, cuối cùng hôm nay cũng may mắn gặp được anh!”

“Anh khách sáo quá, cũng cực khổ rồi, người bên trong là mẹ nuôi của tôi, hãy để tôi vào trong chữa trị cho mẹ của tôi nhé!”

“Thì ra bệnh nhân bên trong là mẹ nuôi của thần y Lâm à? Ha ha, như vậy thì còn lo lắng gì nữa chứ? Anh Lâm, mời đi theo tôi, tôi sẽ hỗ trợ anh”.

“Làm phiền rồi!”

“Thần y Lâm khách sáo quá!”

Hai người lần nữa đi vào phòng cấp cứu.

Mấy y tá còn lại ghé đầu ghé tai vào nhau, vẻ mặt si mê.

“Trời ơi, thần y Lâm đẹp trai quá!”

“So với những hình ảnh hay video trên mạnh thì người thật đẹp hơn nhiều!”

“Trời ơi, tôi cảm thấy tôi si mê luôn rồi!”

“Tôi nhất định phải nhờ anh ấy ký tên!”

“Không có tiền đồ! Ký tên thôi làm sao mà đủ, ít nhất cũng phải chụp ảnh, xem thử có thể xin cách liên lạc hay không! Tôi chính là phó hội trưởng hậu viện hội người hâm mộ ở Yến Kinh của thần y Lâm! Xin số điện thoại không xem là quá đáng chứ?”

“Oa! Nếu cô có thể xin được số điện thoại, vậy chúng ta sẽ là chị em tốt cả đời”.

“Các người đang lảm nhảm gì thế? Nhanh vào trong”.

Bác sĩ trong phòng thấy hai y tá châu đầu ghé tai, lập tức nhíu mày hét lên.

Hai người kia vội vàng chạy vào trong.

Nhờ Lâm Chính và bác sĩ y tá nỗ lực chữa bệnh, vết thương của Lương Thu Yến cuối cùng đã ổn định lại.

“Anh, mẹ sao rồi?”

Lương Tiểu Điệp thấy Lâm Chính ra ngoài, cô ta vội vàng ôm cánh tay anh hỏi.

Lâm Chính mỉm cười, anh xoa đầu Lương Tiểu Điệp: “Có anh ở đây, em lo gì chứ? Cho dù mẹ thật sự bị Diêm Vương bắt đi rồi, thì anh cũng sẽ kéo bà ấy trở về!”

Lương Tiểu Điệp nghe thấy vậy, lập tức nín khóc mỉm cười, liếc anh một cái: “Làm gì có ai so sánh như vậy?”

“Được rồi, đừng lo lắng, em cũng bị xước một ít da, mau đi thoa rượu để tiêu độc đi. Anh đi thăm Quản Trạch và Bình Triều”.

Lâm Chính mỉm cười, xoay người đi vào phòng bệnh.

Nhưng chưa đi được mấy bước anh đã nhìn thấy Lương Hổ Khiếu chống gậy tập tễnh đi tới.

Vẻ mặt của ông ta kém hơn lúc trước nhiều, khuôn mặt trở nên già nua nhợt nhạt, cơ thể gầy đi nhiều, đã gần đất xa trời, thời gian không còn nhiều nữa.

Lương Huyền Mi đỡ ông ta đi.

“Ông nội!”

Lương Tiểu Điệp nhanh chóng cúi đầu thưa.

“Lâm Chính!”

Lương Hổ Khiếu la lên, giọng nói già nua.

“Ông Lương!”

Lâm Chính gật đầu.

Lương Hổ Khiếu chậm chạp đi đến chỗ Lâm Chính, đôi mắt đục ngầu nhìn anh, ông ta hơi cúi đầu xuống: “Cảm ơn cậu đã ra tay trượng nghĩa vì nhà họ Lương, nhà họ Lương có lỗi với cậu!”

“Ông Lương còn có ý khác à? Chuyện đã qua không cần phải nhắc đến nữa”.

Lâm Chính lắc đầu nói.

“Nhà họ Lương của chúng tôi từng làm rất nhiều chuyện sai lầm trong quá khứ, cậu lại không tính toán, lấy ơn báo oán, phần tình nghĩa này, lão già tôi khắc ghi trong lòng, nhưng bây giờ cậu vì nhà họ Lương, đã hoàn toàn đắc tội với thống soái cấp Thiên rồi! Cậu không thể tiếp tục ở lại Yên Kinh được nữa...”

“Lâm Chính, tôi đã cho người chuẩn bị chuyên cơ riêng cho cậu, đưa cậu đến Giang Thành, ở Giang Thành chắc cậu có thể tự bảo vệ mình”.

“Lâm Chính, cậu mau chóng quay về đi, nếu không sẽ không kịp nữa”.

Lương Hổ Khiếu khàn giọng nói.

Đọc truyện chữ Full