Lâm Chính đương nhiên hiểu được dụng ý của Lương Hổ Khiếu, ông ta bảo anh rời đi, chẳng qua là vì muốn bảo vệ anh an toàn.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm điều này.
“Nếu tôi đi rồi, chỉ sợ thống soái cấp Thiên đó sẽ gây chuyện với mọi người, lúc đó nhà họ Lương phải làm thế nào đây?”
Lâm Chính thản nhiên nói.
“Cậu không cần lo lắng, chuyện này không đến nổi khiến bọn chúng diệt trừ nhà họ Lương, sau này thống soái cấp Thiến đó có đến, lão già tôi sẽ đích thân xin lỗi, tôi đã lớn tuổi thế này, sống không được lâu nữa, chắc người đó sẽ không dám làm gì tôi đâu! Khụ, khụ...”
Vừa dứt lời, Lương Hổ Khiếu đã ho kịch liệt.
“Ông nội, ông không sao chứ?”
Lương Huyền Mi vội vàng vỗ lưng cho Lương Hổ Khiếu, quan tâm hỏi.
“Không sao cả, không sao đâu, ông nội già rồi, vô dụng rồi!”
Lương Hổ Khiếu mỉm cười, dường như đã nhìn thấu tất cả.
“Chức năng cơ thể của ông đã kém nhiều, xem tình hình bây giờ của ông, đại nạn đã đến, có lẽ không chịu nổi qua mùa đông năm nay!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cái gì?”
Vẻ mặt hai chị em Lương Huyền Mi trắng bệch, không tin nổi nhìn Lâm Chính.
Lương Dự bên cạnh suýt chút nữa không đứng vững.
“Anh, anh nói thật sao?”
Mắt Lương Huyền Mi đỏ ửng, nước mắt như mưa.
Dựa theo y thuật của Lâm Chính, lời anh nói chắc chắn không phải là giả.
Tuy rằng lúc trước Lương Hổ Khiếu quả thật có lỗi và đối xử bất công với người khác, nhưng sau khi chuyện lần trước kết thúc, Lương Hổ Khiếu đã nhìn lại bản thân lần nữa, hối cải làm lại từ đầu, ông ta đối xử với mọi người ở nhà họ Lương đều rất công bằng.
“Cháu à, nhìn xa một chút, không có người nào có thể sống mãi, cũng có ngày ông phải rời đi!”
Lương Hổ Khiếu cười ha ha nói, vẻ mặt hiền lành.
Lương Huyền Mi không cầm được nước mắt, Lương Tiểu Điệp đau đớn bật khóc, đôi mắt sưng tấy, cho dù là Lương Dự cũng vô thức đứng một bên, kiềm chế nước mắt, ông ta không dám lộ ra cảm xúc bi thương.
“Sao mọi người lại khóc thế?”
Lâm Chính lạ lùng nhìn những người này.
“Anh, ông nội không qua được mùa đông năm nay, chẳng lẽ bọn em không nên buồn sao?”
Lương Tiểu Điệp nức nở.
“Anh chỉ nói vậy thôi, đâu có nói chắc chắn không qua được”.
Lâm Chính quái lạ: “Không phải còn có anh ở đây sao?”
Anh vừa nói ra lời này, mọi người bỗng ngơ ngác, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
“Đợi lát nữa anh kê đơn thuốc, để cho ông ấy về nhà điều dưỡng, sau đó mỗi ngày chú trọng dưỡng sinh, không có chuyện gì thì chơi cờ, nhảy quảng trường, vẫn có thể sống thêm vài năm nữa!”
Lâm Chính thản nhiên nói.
“Đúng vậy, có anh ở đây! Hẳn là sẽ không có chuyện gì!”
Lương Tiểu Điệp vui vẻ ra mặt.
Lương Huyền Mi cảm kích nhìn Lâm Chính, ánh mắt tràn ngập sùng bái.
“Lâm Chính, vậy...”
Lương Hổ Khiếu ngập ngừng, không biết nên nói sao, ánh mắt vẩn đục nhìn chằm chằm Lâm Chính, có lẽ trong lòng có vô số lời muốn nói nhưng làm sao cũng không nói nên lời.
“Được rồi ông Lương, ông đi nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi xem vết thương của những người khác”.
Lâm Chính cười thản nhiên, đi về phía hành lang.
Đúng lúc này, âm thanh ồn ào vang lên, sau đó có vài người đàn ông vạm vỡ mặc áo sơ mi màu xanh biếc chạy chậm đến.
Lương Dự thay đổi sắc mặt: “Không ổn, người của Hàn Lạc đến rồi, Lâm Chính, đi nhanh lên, đi từ cửa sau!”
“Lâm Chính, cậu mau chóng quay về Giang Thành! A Dự! Mau đưa Lâm Chính đi!”
Lương Hổ Khiếu cũng vội vàng hô lên.
Nhưng đám đàn ông đó lập tức khóa chặt đám người bên này, ngay tức khắc chạy qua.
“Trong các người, ai là Lâm Chính!”
Một người đàn ông trong đó trầm giọng hỏi.
“Là tôi”.
Đám người Lương Dự còn chưa kịp mở miệng, Lâm Chính đã trả lời.
“Anh Lâm đúng không? Thống soái chúng tôi có lời mời!”
Người đàn ông trầm giọng nói.
“Thống soái của các ngươi là ai?”
Lâm Chính thản nhiên nói.
Người đàn ông kia vừa nghe thấy vậy, ánh mắt giận dữ, dường như chưa từng gặp người nào kiêu ngạo như vậy.
Một vị thống soái cho dù đến quốc gia nào, đều là sự tồn tại với năng lượng cực lớn, nhưng Lâm Chính lại thể hiện thờ ơ như vậy!
“Thống soái của chúng tôi là thống soái cấp Thiên của quân Bắc Cảnh – Hàn Lạc! Anh không biết sao?”, có người nói.
“Thống soái cấp Thiên à? Tôi còn tưởng là người cao cấp thế nào! Không phải hắn nên đến gặp tôi sao?”
Lâm Chính khẽ nói.
“Anh nói cái gì?”
Người đàn ông ngơ ngác.
Người nhà họ Lương bên cạnh mắt chữ o mồm chữ a.
“Trở về nói với hắn, bảo hắn ăn mặc chỉnh tề tới gặp tôi! Tôi có chuyện muốn nói với hắn! Đúng rồi, gọi cấp trên của hắn đến cùng! Nghe thấy không?”
Lâm Chính đột nhiên hét lớn.
Giọng nói khiển trách nghiêm túc khiến cho người đàn ông run lẩy bẩy, hắn không biết nên làm gì.
Người đàn ông nhìn xung quanh bệnh viện, mọi người đều đã đến, sắp kéo theo không ít rối loạn, thấy mời không được Lâm Chính, hắn không dám cứng rắn, nên lạnh lùng nói: “Được, lời của anh, tôi sẽ nói lại với thống soái đại nhân không sót một từ! Anh chờ đấy!”
Nói xong, lập tức xoay người đi khỏi.
Lâm Chính không quan tâm, anh đi về phía phòng bệnh.
Còn đám người Lương Dự đứng bên cạnh, như bị sét đánh trúng, hơn nửa ngày không nói được lời nào.