TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4006 “VẬY MẤY NGƯỜI MUỐN NHƯ THẾ NÀO?”

Câu nói này khiến người nhà họ Hàn hơi bối rối.

"Không phải nhà họ Lương muốn tôi đi gặp họ sao? Bọn họ tới đây làm gì?"

Hàn Lạc nhìn chằm chằm người giúp việc, lạnh lùng hỏi.

"Tôi cũng không biết”.

Người giúp việc lắc đầu.

"Đưa người vào đi, hỏi rõ ràng trước mặt, xem người nhà họ Lương có âm mưu gì!"

"Vâng, thưa gia chủ!"

Người giúp việc lui xuống.

Không lâu sau, Lương Dự đỡ Lương Hổ Khiếu đi vào sảnh chính.

Người nhà họ Hàn lạnh lùng nhìn Lương Hổ Khiếu và Lương Dự, nét mặt không mấy thiện cảm.

"Lương Hổ Khiếu kính chào Hàn đại thống soái và tất cả bạn bè nhà họ Hàn!"

Lương Hổ Khiếu ho khan vài cái, khẽ ôm quyền, chào hỏi.

"Bạn ư? Hừ, Lương Hổ Khiếu, ông có tư cách gì để làm bạn với nhà họ Hàn chúng tôi? Ông không soi lại mặt mình sao?"

Một người nhà họ Hàn cười khinh nói.

"Ông...”.

Lương Dự tức giận, đang muốn phản bác, nhưng bị Lương Hổ Khiếu ngăn cản.

"Tôi nghĩ người bạn nhà họ Hàn này hiểu nhầm chúng tôi quá nhiều, tục ngữ có câu, oan gia nên giải không nên kết, lão già tôi lần này đến đây là để giải quyết ân oán giữa hai nhà”.

Lương Hổ Khiếu mỉm cười nói.

"Giải quyết ân oán? Thật buồn cười! Lương Hổ Khiếu! Nhà họ Lương mấy người trước đây không có thái độ này! Lúc ra tay, mấy người không phải khoa trương ầm ĩ lắm sao?", người nhà họ Hàn híp mắt nói.

"Khi đó mọi người đều đã uống rượu, tất nhiên sẽ bốc đồng, tôi cho rằng chuyện này không nên làm lớn”.

"Thật sao? Vậy chuyện mấy người bảo Hàn Lạc nhà chúng tôi đi gặp mấy người, ông giải thích thế nào?", người đàn ông tiếp tục nói.

Lương Hổ Khiếu hơi ngơ ngác.

"Nhà họ Lương mấy người thật lợi hại! Đến cả Hàn đại thống soái cũng không coi ra gì! Chẳng lẽ, sau này, ngay cả long soái của Long Quốc, mấy người cũng coi thường sao?”

Người đàn ông trung niên nhàn nhạt nói.

Những lời này tuy nhẹ nhưng cũng rất nặng.

Nếu lọt ra ngoài, mọi người trong nhà họ Lương sẽ giống như bị nướng trên lửa.

Khuôn mặt già nua của Lương Hổ Khiếu thay đổi, ông ta lập tức nhỏ giọng: "Gia chủ Hàn nói nặng lời rồi! Chuyện này hoàn toàn là hiểu nhầm, người nói lời này là một thanh niên của nhà họ Lương chúng tôi, nó còn trẻ không hiểu chuyện, Hàn đại thống soái nhân từ, đừng so đo với nó!”

“Láo xược!”

Gia chủ Hàn đột nhiên đứng dậy quát: "Hàn Lạc nhà chúng tôi là thống soái cấp Thiên của Long Quốc! Hàn Lạc đại diện cho uy nghiêm Long Quốc! Không tôn trọng Hàn Lạc chính là không tôn trọng uy nghiêm của Long Quốc! Chuyện này chỉ dựa vào vài câu xin lỗi là xong sao? Ông coi thống soái cấp Thiên của Long Quốc là gì?"

Vẻ mặt Lương Hổ Khiếu cực kỳ khó coi, mím môi không có lời nào phản bác.

“Vậy mấy người muốn như thế nào?”

Lương Dự cắn răng hỏi.

"Yên tâm, chúng tôi sẽ không làm khó nhà họ Lương mấy người, niệm tình Lương Hổ Khiếu ông, tuổi cao còn phải đến đây cúi đầu, chúng tôi sẽ nể mặt ông!"

Gia chủ Hàn hầm hừ, thờ ơ nói: "Ông chỉ cần giao người đã khiêu khích Hàn Lạc nhà chúng tôi ra đây, để chúng tôi xử lý, chuyện này, có lẽ vẫn còn chỗ để thương lượng!"

Vẫn còn chỗ để thương lượng, còn chưa xong sao? Thật là quá đáng!

"Không đời nào!"

Lương Hổ Khiếu từ chối ngay lập tức, không chút do dự.

"Vậy thì cút ra khỏi đây ngay! Hai nhà chúng ta từ hôm nay trở đi, sẽ thành kẻ thù không đội trời chung!"

Gia chủ Hàn hét lớn.

"Gia chủ Hàn! Không phải chúng tôi không muốn giao ra, mà là người này... thật sự không được! Ông biết người này là ai không?"

Lương Dự nghiêm mặt khẽ quát.

"Ai?"

Gia chủ Hàn dửng dưng hỏi.

"Thần y Lâm ở Giang Thành!"

Lương Dự gằn từng chữ.

Dứt lời, tất cả người nhà họ Hàn đều sững sờ.

Đọc truyện chữ Full