“Thần y Lâm của Giang Thành ư? Sao có thể chứ? Hắn là người nhà họ Lương à?”
“Một người họ Lương, một người họ Lâm thì sao có thể là người một nhà chứ?
“Ông đừng đứng ở đây nói nhảm để lừa gạt bọn tôi!”
Người nhà họ Hàn cau mày, nhỏ giọng nói.
“Tại sao tôi lại phải gạt mấy người? Thần y Lâm chính là người nhà họ Lương! Cậu ấy là con nuôi của Lương Thu Yến nhà họ Lương chúng tôi! Tình cờ hôm nay cậu ấy từ Giang Thành tới Yên Kinh để gặp Thu Yến thì gặp phải chuyện này! Mấy người đang muốn nhà họ Lương chúng tôi giao thần y Lâm cho mấy người sao?”
Lương Dự khịt mũi nói.
Lần này, rất nhiều người nhà họ Lương đã không còn vẻ phách lối kiêu căng như trước nữa.
Thần y Lâm cũng không phải là người hiền lành gì.
Mặc dù anh không ở Yên Kinh nhưng những chuyện liên quan đến anh sớm đã truyền khắp cả Yên Kinh.
Nghe nói người này là một y võ rất lợi hại, thực lực cực kỳ kinh khủng, cộng với việc anh thông thạo y thuật, hành y cứu người nên những năm nay anh đã rất nổi tiếng, nếu động vào anh e rằng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Chẳng trách người nhà họ Lương các người dám ngạo mạn như vậy, hóa ra là có thần y Lâm chống lưng!”
Gia chủ Hàn hừ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Hàn Lạc nhỏ giọng nói: “A Lạc, hay là chúng ta nhân nhượng để tránh phiền phức! Thần y Lâm này có chút bản lĩnh, tốt hơn hết chúng ta đừng chọc vào!”
Hàn Lạc không nói gì mà chỉ đứng dậy rồi đi tới gần Lương Dự và Lương Hổ Khiếu.
Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng không nhìn ra đang vui hay đang buồn.
Chân mày Lương Hổ Khiếu khẽ động đậy, đang định lên tiếng.
Đột nhiên.
Bốp!
Hàn Lạc đấm thẳng vào đầu Lương Dự.
Lương Dự không kịp trở tay lập tức bay thẳng ra ngoài đập vào cây cột bên cạnh cửa, vỡ đầu chảy máu, ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
“A Dự!”
Nét mặt già nua của Lương Hổ Khiếu nhanh chóng thay đổi, vội vàng lảo đảo bước tới đỡ người dậy.
Nhưng sau khi Lương Dự trúng cú đấm này đã hơi mê sảng.
“Dám dùng một tên lang băm ra dọa tôi sao? Nhà họ Lương các người đúng là có triển vọng”.
Hàn Lạc lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy ngọn lửa giận.
“Hàn Lạc! Cậu đừng ức hiếp người quá đáng!”
Lương Hổ Khiếu gào lên.
“Tôi cứ ức hiếp người quá đáng đó, sao nào? Người nhà họ Lương các người đụng phải đứa cháu trai mới mấy tuổi của tôi thì đã đành, lúc công khai xin lỗi còn đánh người nhà họ Hàn, bây giờ mấy người lại ỷ vào thần y Lâm chó má gì đó ở Giang Thành mà không xem tôi ra gì? Lương Hổ Khiếu, tôi không đụng tới ông là do tuổi tác ông đã cao! Ông đừng có mà không biết điều!”
Hàn Lạc lạnh lùng hừ một tiếng: “Nghe đây, tôi cho nhà họ Lương các người một ngày, trong một ngày này, tất cả những người tham gia cuộc ẩu đả đó đều phải tới đây quỳ xuống trước cổng nhà họ Hàn để xin lỗi! Không làm được! Đừng trách sao tôi vô tình!”
“Cậu...”
“Ngoài ra, còn cả tên Lâm Chính đó nữa, hắn cũng phải đi theo luôn! Bảo hắn dẫn đầu tới quỳ gối!”
“Cút!”
Hàn Lạc hét hớn, âm thanh như sấm.
Lương Hổ Khiếu tức đến mức cả người run rẩy, mặt đỏ bừng.
Phụt!
Ông ta lại phun ra một ngụm máu, suýt chút nữa đã ngã xuống đất, run rẩy một lúc rồi mới dùng nạng chống đỡ cơ thể.
“A Dự, chúng ta đi thôi!”
Lương Hổ Khiếu nghiến răng kéo theo Lương Dư.
Nhưng Lương Dự gần như đã hôn mê, hoàn toàn không thể di chuyển, Lương Hổ Khiếu đã già nên cũng không thể đỡ được.
“Giúp bọn họ một chút đi!”
Hàn Lạc lạnh lùng nói.
“Vâng”.
Một số người nhà họ Hàn ngay lập tức đi tới, đỡ lấy Lương Dự và Lương Hổ Khiếu sau đó đi ra ngoài, cuối cùng hai người họ bị ném khỏi nhà họ Hàn.
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người nhà họ Hàn vỗ tay reo hò khoái chí.
Chỉ có một mình gia chủ Hàn hơi do dự.
“A Lạc, có phải chúng ta đã hơi quá đáng rồi không? Dù sao thần y Lâm của Giang Thành...”
“Bố, con nói rồi, chỉ là một tên lang băm thôi thì sợ gì chứ? Chuyện của thần y Lâm con đã từng nghe nói rồi, có lẽ người này cũng có một chút năng lực nhưng khi ở trước mặc con, hắn không đáng được nhắc tới!”
“Nhưng dù sao con cũng đang bị đình chỉ chức vụ...”
“Sợ cái gì chứ? Chẳng qua bây giờ con chỉ đang thiếu một cơ hội mà thôi! Lần này con về cũng không phải sẽ ở nhà thật, con cần phải đi tìm một người, nếu người đó chịu mở lời thì con sẽ có thể ra tiền tuyến một lần nữa, tiêu diệt kẻ thù tạo dựng sự nghiệp!”
Hàn Lạc ngạo nghễ nói.
“Thật sao? Con muốn tìm ai?”
"Nghe nói ở Long Quốc đang có ba vị long soái! Người con muốn tìm chính là long soái thứ ba!”
Hai mắt Hàn Lạc rực lửa: “Chỉ có người đó mới có thể giúp con!”