Tại khu biệt thự phía Tây của Yên Kinh. Mã Hải ngồi ở phòng khách của biệt thự, nhìn đồng hồ và chau mày. Ông ta đã ngồi ở đây bốn tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy người nhà họ Cao đâu.
“Đã tám giờ rồi”, Mã Hải quyết định không chờ đợi nữa.
Đối phương sau khi đưa ông ta tới đây thì viện rất nhiều cớ bắt ông ta chờ đợi. Vì việc là do Lâm Chính dặn nên Mã Hải không dám chậm trễ.
Thế nhưng dã lâu như vậy rồi mà không thấy bóng dáng người nhà họ Cao đâu, chỉ có một ông quản gia ở bên cạnh phục vụ.
“Ông Mã xin đợi thêm, ông nhà sắp tới rồi”, ông quản gia mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ chọc tức.
“Không cần nữa, quá thời gian rồi”, Mã Hải nói xong bèn lấy tập tài liệu bên cạnh và quay người đi ra khỏi biệt thự.
“Mã tổng, sao lại vội thế? Là tôi đã khiến ông bị chậm trễ sao?”
Lúc này, bỗng cánh cửa được đẩy ra, sau đó Cao Thiên Thu dẫn theo mấy người nhà họ Cao bước vào, trong đó có cả thái tử Cao Nội Kiệt.
“Ông Cao?”, Mã Hải nhìn Cao Thiên Thu sau đó gật đầu chào hỏi và tiếp tục rời đi.
Cao Thiên Thu chau mày, lập tức ngăn Mã Hải lại.
“Mã tổng, không phải ông tìm tôi có việc sao? Tại sao lại vội rời đi như vậy? Nếu có việc gì thì chúng ta có thể ngồi xuống từ từ trò chuyện mà”, Cao Thiên Thu cười nói.
“Tôi đã ở đây đợi ông bốn tiếng đồng hồ rồi. Là đại gia của Long Quốc, chẳng còn nghi ngờ gì nữa ông là một thương nhân thành công, nhưng tôi thấy điều quan trong nhất của một thương nhân thành công là phải đúng giờ, thế nhưng có vẻ ông không có điều đó”, Mã Hải thản nhiên nói.
“Mã Tổng thật sự xin lỗi, đúng là tôi có chuyện nên chậm trễ. Ông độ lượng mà, mời ngồi. Người đâu, rót trà ngon tiếp đãi Mã tổng”, Cao Thiên Thu cười trừ, vội vàng xin lội với vẻ mặt thành ý.
Thế nhưng Mã Hải biết đối với thương nhân như ông ta có thể lật mặt như lật bánh tránh vậy. Vì vậy không phải tất cả những câu nói của ông ta đều có thể tin.
“Ông Cao, trà tôi uống đủ rồi, chúng ta đừng lãng phí thời gian của nhau nữa. Lần này tôi tới đây là đại diện cho chủ tịch Lâm lấy lại khoản nợ của nhà họ Cao. Nếu như ông Cao tiện thì giờ hãy trả cho chúng tôi để tôi còn nói với chủ tịch”, Mã Hải điềm đạm nói.
“Nợ tiền? Nợ tiền gì cơ?”, Cao Thiên Thu tỏ vẻ nghi ngờ.
“Chính là khoản bồi thường tổn thất. mà trước đó con ông ở Giang Thành xảy ra xung đột với cậu Lâm đã gây ra”.
“Tôi đã xảy ra xung đột gì với chủ tịch Lâm chứ. Từ khi nào mà tôi gây ra tổn thất. Có chứng cứ không. Không có chứng cứ thì đừng nói nhảm”, Cao Nội Kiệt mỉm cười.
“A Kiệt”, Cao Thiên Thu quay lại quát: “Không có chỗ cho con lên tiếng đâu, im miệng đi”.
“Vâng thưa bố”, Cao Nội Kiệt nhún vai.
“Mã tổng, tôi thật sự không biết phải nói gì. Nếu như con tôi có gây ra khó khăn cho cậu Lâm, nợ một khoản như vậy thì tôi mong ông có thể đưa ra chứng cứ để tôi xử lý. Nếu như không có chứng cứ mà tự dưng đòi tiền thì tôi cũng khó trả. Ông nói có phải hay không?", Cao Thiên Thu mỉm cười.
Mã Hải không hề lên tiếng. Thực ra trong lúc chờ đợi thì ông ta đã biết kết quả rồi. Nếu không phải để có câu trả lời cho Lâm Chính thì ông ta đã rời đi từ lâu.
“Vì vậy tức là, ông Cao không chịu bồi thường đúng không?”, Mã Hải điềm đạm nói.
“Chứng cứ đâu? Nếu không có thì cũng phải có giấy vay chứ? Thực sự nếu mà đến cả giấy vay cũng không có thì cũng phải có giấy tờ khác gì đó mà?”
Cao Thiên Thu lại cười: “Chúng ta làm theo đúng quy trình chứ lại?”
“Tôi hiểu rồi”.
Mã Hải gật đầu nhìn Cao Thiên Thu: “Ông Cao, ông không thông minh chút nào cả, vài trăm tỉ tệ ông có thể bỏ ra được. Mặc dù nhà họ Cao ít nhiều cũng mất đi một khoản nhưng có thể giữ được nhiều thứ khác. Giờ thì ông tự tay đánh sụp toàn bộ rồi. Tôi thấy một người làm kinh doanh như ông tới đây là thất bại rồi đấy”, nói xong Mã Hải quay người rời đi.
“Cái gì vậy chứ?”
Cao Nội Kiệt nhổ nước bọt, thầm chửi rủa: “Chẳng qua là một con chó thôi mà. Tưởng mình là nhân vật gì chắc? Đây là Yên Kinh, không phải Giang Thành, vậy mà cũng dám ngông nghênh”.
“Được rồi A Kiệt, người ta đi rồi, con chửi họ cũng không nghe thấy được”.
Cao Thiên Thu đanh mặt, nói bằng vẻ vô cảm: “Theo dõi sát sao Mã Hải và chủ tịch Lâm đó. Mặc dù bố từ chối họ nhưng bố nghĩ bọn họ chưa chắc đã bỏ qua đâu”.
“Yên tâm đi bố, con đã cho người theo dõi rồi. Nghe nói tên thần y Lâm đó sau khi rời khỏi sân bay thì đã một mình tới nhà họ Lương”, Cao Nội Kiệt cười nói.
"Cậu ta tới nhà họ Lương làm gì?”, Cao Thiên Thu cảm thấy không hiểu.
“Con không biết, có khả năng là quen nhà họ Lương”.
“Thật sao?”
Cao Thiên Thu ní thở sau đó bật cười: “Được, được lắm. Ha ha...Đúng là ông trời giúp chúng ta mà. Thần y Lâm không đáng để phải lo lắng”.
“Bố, sao lại nói vậy ạ?”, Cao Nội Kiệt hỏi bằng vẻ nghi ngờ.
“Con không biết nhà họ Lương gần đây đắc tội với ai à?”
Cao Thiên Thu nheo mắt: “Nhà họ Hàn đấy”
“Hả? Nhà họ Lương đắc tội nhà họ Hàn sao?”
“Đúng vậy. Giờ hai nhà đó như nước với lửa. Nếu như thần y Lâm đứng về phía nhà họ Lương thì nhà họ Hàn sẽ giúp chúng ta xử lý cậu ta. Dù sao thì nhà họ Hàn có một vị thống soái thiên cấp cơ mà”"
Cao Nội Kiệt nghe thấy vậy thì vô cùng kích động, hai mắt lập tức phát sáng: “Xem ra không cần phải bận tâm tới thần y Lâm nữa rồi”.
“Vẫn nên cho người theo dõi đi. Bố muốn cậu ta ngoan ngoãn rời khỏi Yên Kinh. Nếu như dám làm loạn thì hừ...nhà họ Cao này cũng không dễ động vào đâu”, Cao Thiên Thu cười lạnh.