Vốn không có chức vị nhưng vì Diệp Thiên làm vài việc cho phía nhà nước mà được thăng chức sao?
Thông thường mà nói những chức vụ này đều là hữu danh vô thực. Đối với chức vụ như thế sao có thể so kè được với thống soái thiên cấp chứ. Đám đông đều thở dài, lắc đầu.
“Chuyện đến nước này vẫn nên để Lâm Chính thử đi. Dù sao thì giờ cậu ấy đã là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng rồi. Ở khắp Long Quốc này cậu ấy có sức ảnh hưởng hơn chúng ta, có khi Hàn Lạc sẽ nể mặt mà không truy cứu cũng nên”, Lương Phong Nghiêm bước tới, nghiêm túc nói.
“Điều này...”, Lương Vệ Quốc đanh mặt, có lẽ cũng không còn cách nào khác nên đành gật đầu.
“Vậy thì để Lâm Chính đi vậy. Nếu như cậu ra mặt mà không có tác dung thì khi đó chúng ta nghĩ cách cũng chưa muộn”.
“Nếu đã vậy thì mời mọi người về cho”, Lâm Chính phất tay, quay người rời đi.
Người nhà họ Lương thấp thỏm lo lâuĐêm đó, hành lang bệnh viện ngồi chật cứng người nhà họ Lương Không an có thể yên tâm ngủ ngon.
Phía bên nhà họ Hàn.
“A Lạc, bên nhà họ Lương nói thế nào?”, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi dắt theo một đứa bé bước tới hỏi bằng vẻ tức giận.
“Không trả lời. Để xem ngày mai thế nào. Ngày mai bọn họn còn không tới nhận tôi thì chúng ta sẽ tới đo gặp họ”, Hàn Lạc nói bằng vẻ vô cảm.
“Ngày mai họ mà tới thì phải xẻo tai họ, ai bảo họ làm cháu trai thành ra thế này”, người phụ nữ tức giận nói.
Thế nhưng đứa bé bên cạnh bèn vùng ra khỏi tay người phụ nữ, chộp lấy một bình gốm bên cạnh và đập xuống đất.
Choang! Bình gốm vỡ tan tành.
“Ha ha...”, đứa bé vui mừng vỗ tay.
“Ấy bảo bối, không bị thương chứ. Đúng thật là. Sao lại không cẩn thận vậy?”, người phụ nữ vội vàng kiểm tra tay của đứa bé.
Thế nhưng đứa bé lại đẩy ra và nhảy từ trên ghế xuống vô cùng nghịch ngợm. Hàn Lạc thấy vậy thì chau mày: “Lan Lan để ý, ở đây đều là đồ quý cả đấy”
“Chỉ là một bình hoa thôi mà, đánh vỡ thì đền là xong”, người phụ nữ nói.
“Đây là đồ cổ ông cụ quý lắm đấy, có giá tận 2 triệu tệ”, Hàn Lạc hừ giọng.
“Cái gì?”, người phụ nữ khựng người.
“Trông chừng thằng bé đi. Hàn Lạc nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này điện thoại đặt trên bàn bỗng đổ chuông. Hàn Lạc bỗng nghĩ ra điều gì đó bèn nghe máy.
“Vâng, cảm ơn thầy”, chỉ vài câu thôi mà đã khiến Hàn Lạc trở nên vô cùng kích động. Người phụ nữ cảm thấy hoang mang.
“Đi gọi ông cụ và mọi người đi”, Hàn Lạc đặt điện thoại xuống và nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc.
“Có chuyện gì mà vội vậy? Giờ muộn lắm rồi, có gì thì mai nói không được sao?”, người phụ nữ có vẻ không chịu.
“Bảo đi gọi thì đi gọi đi”, Hàn Lạc gầm lên khiến người phụ nữ giật mình, vội vàng kéo đứa bé đi.
Một lúc sau, người nhà họ Lạc bước vào phòng: “A Lạc muộn thế này con gọi mọi người tới , đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thầy mới gọi điện báo rằng vị long soái đó đang ở Yên Kinh” , Hàn Lạc nói.
“Cái gì?”, người nhà họ Hàn bàng hoàng.
“Vị đó đang ở đâu?”, gia chủ nhà họ Hàn vội hỏi.
“Thầy nói thầy cũng không biết, chỉ biết là vị long soái đó đột nhiên tới Yên Kinh, thậm chí không hề thông báo với cấp trên, do cấp trên tình cờ biết được. Thầy còn nói nếu muốn quay lại vị trí tiền tuyến thì phải tìm được vị này trước khi cậu ta rời đi. Nếu không, sẽ không còn cơ hội nữa”.
Già chủ nhà họ Hàn đanh mặt: “Tức là...”
“Bắt đầu từ tối nay cần điều động toàn bộ lực lượng nhà họ Hàn lập tức tìm tung tích của long soái. Nhớ kỹ là chỉ được nghe ngóng vị trí thôi chứ không được để kinh động tới long soái. Nếu đắc tội thì toàn bộ nhà họ Hàn sẽ xong đời mất".
“Chuyện này liên quan tới tiền đồ nhà họ Hàn, không được chậm trễ, hãy điều động toàn bộ sức mạnh tìm kiếm long soái”, gia chủ nhà họ Hàn đanh mặt.
“Không được quá khoang trương, nếu để long soái biết được thì lại phản cảm”.
“Ok”.