“Giải quyết vấn đề cái gì? Bây giờ tôi không có thời gian tiếp các người, các người mau cút đi cho tôi!”.
Gia chủ Hàn mắng chửi, định đuổi Lương Hồng Anh và Lâm Chính đi.
Hàn Lạc đứng ở phía sau, vẻ mặt cực kỳ thâm trầm.
Lúc này hắn mới nhớ mình gọi Lâm Chính và người nhà họ Lương đến dập đầu nhận tội, thế mà lại quên mất chuyện này.
Hàn Lạc liếc nhìn Lâm Chính và Lương Hồng Anh, đột nhiên hỏi: “Bảo người nhà họ Lương đến tạ tội, vì sao chỉ có hai người? Những người khác đâu?”.
“Chuyện đó…”.
Lương Hồng Anh câm nín.
“Tôi không muốn nhiều lời với các người, hôm nay nhà tôi có khách quý đến, các người mau mau rời khỏi đây. Món nợ của các người sau này hãy tính, cút hết đi!”.
Hàn Lạc phất tay.
“Hàn thống soái, xin hãy nghe chúng tôi giải thích!”.
Lương Hồng Anh vội nói.
“Đuổi bọn họ đi!”.
Hàn Lạc quát lên.
“Vâng! Cậu chủ!”.
Tay sai của nhà họ Hàn lập tức ùa lên.
Đúng lúc này lại có một chiếc xe Rolls-Royce dừng lại.
“Anh Hàn, cần gì phải nổi giận như vậy? Có chuyện gì mọi người ngồi xuống từ từ nói chuyện không được sao?”.
Thang Gia Tuấn xuống xe, mỉm cười nói.
“Thang Gia Tuấn?”.
Hàn Lạc ngạc nhiên.
“Anh Hàn, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?”.
Thang Gia Tuấn chắp tay cười.
“Chẳng trách bọn họ có gan dám đến đây, hóa ra là có cậu chống lưng?”.
Hàn Lạc khẽ hừ: “Nhưng dù có cậu ra mặt cũng vô ích! Nợ của bọn họ, ai ra mặt cũng vô dụng!”.
“Anh Hàn, không cho đứa em này chút mặt mũi được sao?”.
Thang Gia Tuấn nhíu mày.
“Thang Gia Tuấn, không phải tôi không cho cậu mặt mũi, mà là hôm nay tôi không có tâm trạng tiếp các người. Thế này, cậu về trước đi, cậu không cần lo hai người này, để tôi đuổi bọn họ đi, hôm khác tôi sẽ tìm cậu uống rượu!”.
Hàn Lạc hạ giọng nói.
“Tôi đã đến trước cửa nhà họ Hàn rồi, anh không mời tôi vào uống trà lại còn ra lệnh đuổi khách?”.
Thang Gia Tuấn liếc nhìn trận hình trước cửa lớn, hình như nhận ra được gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ… hôm nay có ai đến nhà họ Hàn các anh sao?”.
Hàn Lạc im lặng một lúc, đến gần Thang Gia Tuấn, nói khẽ: “Long soái!”.
Hai chữ đơn giản khiến Thang Gia Tuấn kinh ngạc lùi lại mấy bước, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
“Gia Tuấn, cậu còn muốn uống trà của nhà họ Hàn nữa không?”.
Hàn Lạc hỏi.
“Xem ra… phải đổi hôm khác rồi”.
Thang Gia Tuấn hoàn hồn lại, khẽ hít vào một hơi, tim vẫn đập mạnh.
Đây là tin tức động trời nóng hổi!
Ai mà ngờ được nhà họ Hàn lại có thể mời được nhân vật cấp bậc này…
“Hai người này anh cứ việc xử trí, tôi… tôi xin tạm biệt trước!”.
Thang Gia Tuấn lập tức nói.
“Được!”.
Hàn Lạc gật đầu.
Lương Hồng Anh sốt ruột kéo Thang Gia Tuấn lại, nói: “Anh đi đâu vậy? Không phải anh nói sẽ giúp tôi giải quyết chuyện này sao? Sao anh lại rời đi?”.
“Hồng Anh, hôm nay không được rồi, nhà họ Hàn chuẩn bị đón khách quý, chúng ta không ai được làm lỡ chuyện, nếu không sẽ là tội chết!”.
Thang Gia Tuấn nói.
Lương Hồng Anh kinh ngạc hỏi: “Đón khách quý? Đón ai?”.
“Long soái!”.
Thang Gia Tuấn nhỏ giọng nói.
“Cái gì?”.
Lương Hồng Anh suýt thì đứng không vững.
Long soái của Long Quốc… lại đến nhà họ Hàn làm khách?
Điều này có ý nghĩa gì?
Có nghĩa chỗ dựa sau lưng nhà họ Hàn là long soái!
Nói vậy, nếu nhà họ Lương kết ân oán với nhà họ Hàn, e là sau này sẽ chết không toàn thây, vạn kiếp bất phục…
Lương Hồng Anh cảm thấy lạnh toát từ đầu tới chân.
“Long soái đích thân đến nhà họ Hàn, sao anh dám quấy rầy? Đương nhiên lúc này rời đi là tốt nhất!”.
Thang Gia Tuấn nói.
“Nếu vậy, anh hãy hẹn với Hàn đại thống soái hôm khác nói chuyện này được không?”.
Lương Hồng Anh mấp máy môi.
“Hôm khác?”.
Thang Gia Tuấn khẽ cười: “Hồng Anh, anh chỉ hứa giúp em dàn xếp chuyện này vào hôm nay, qua hôm nay thì không liên quan gì đến anh nữa rồi!”.
Hắn nói xong thì kéo cửa xe, định rời đi.
Lương Hồng Anh sửng sốt, vội giữ cửa xe lại: “Anh… Anh định nuốt lời à?”.
“Cái gì mà nuốt lời? Không phải anh đã đến rồi sao? Nhưng là do hôm nay nhà họ Hàn không tiện thảo luận chuyện này, liên quan gì đến anh?”.
“Anh… Nếu vậy, tôi sẽ lập tức hủy bỏ giao ước với anh!”.
Lương Hồng Anh nổi giận nói.
“Ha, không được, trừ khi em làm trái giao hẹn, nhưng vậy thì Quốc tế Hồng Trang sẽ là của anh!”.
Thang Gia Tuấn cười nhạt.
Lương Hồng Anh run rẩy, tay chân trên người lạnh lẽo cực kỳ.
“Lương Hồng Anh, thật không hiểu vì sao người nhà họ Lương các em lại ngu xuẩn như vậy, đi đắc tội với nhà họ Hàn. Bây giờ nhà họ Hàn có quan hệ với long soái, Yên Kinh ai dám động vào họ? Em tự cầu nguyện mình may mắn đi!”.
Thang Gia Tuấn khinh bỉ nói, sau đó hét lên với tài xế: “Lái xe!”.
Cửa xe đóng lại, xe chuẩn bị khởi động.
Lúc này Lương Hồng Anh mới bừng tỉnh.
Từ khi Thang Gia Tuấn biết long soái sắp sửa đến nhà họ Hàn, lòng hắn đã hướng về phía nhà họ Hàn.
Nếu nhà họ Hàn được long soái chống lưng, bọn họ còn sợ ai ở Yên Kinh nữa? Một nhà họ Lương nho nhỏ thì có là gì?
Cho nên Thang Gia Tuấn tuyệt đối không thể hòa giải chuyện này.
Lương Hồng Anh gần như ngã ngồi xuống đất, lòng như tro tàn.
Lần này cô ta đã mất cả chì lẫn chài.
Nhưng Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Thang Gia Tuấn, anh đi vội như vậy làm gì? Không muốn xem long soái sao?”.
“Ồ?”.
Thang Gia Tuấn cực kỳ nghi hoặc nhìn anh, bình thản hỏi: “Anh có ý gì?”.
Lâm Chính không nói gì, quay người, liếc nhìn cửa lớn nhà họ Hàn, sau đó cất bước đi tới…