Thang Gia Tuấn không hiểu ra sao, ra hiệu tài xế dừng lại, nghi hoặc nhìn Lâm Chính.
“Thằng nhóc này làm trò gì vậy?”.
Thang Gia Tuấn lẩm bẩm.
Lương Hồng Anh cũng hết sức khó hiểu, nhưng lúc này cô ta không muốn ở lại đây thêm nữa.
Nếu nhà họ Hàn tiếp đãi trụ cột chống trời ở cấp bậc long soái, người nhà họ Lương như cô ta ở lại đây chắc chắn không phải chuyện tốt.
Nếu người nhà họ Hàn nhân cơ hội bôi nhọ nhà họ Lương bọn họ, chỉ sợ hôm nay cả nhà họ Lương sẽ biến mất khỏi Yên Kinh.
“Lâm Chính, anh làm gì vậy? Chúng ta mau đi thôi!”.
Lương Hồng Anh sốt sắng nói.
Nhưng Lâm Chính không lùi lại, bình tĩnh bước đến cửa nhà họ Hàn.
Người nhà họ Hàn cũng không hiểu ra sao.
“Đứng lại!”.
Hàn Lạc quát lên.
Hai người nhà họ Hàn chặn Lâm Chính lại.
“Tôi bảo anh cút, anh không nghe thấy sao? Chẳng lẽ đợi tôi ra tay với anh?”.
Hàn Lạc nhíu mày, vẻ mặt chán ghét và mất kiên nhẫn.
“Các người xếp đội hình lớn như vậy không phải là để nghênh đón tôi sao? Vừa khéo tôi cũng muốn bàn chuyện với anh!”.
Lâm Chính nói.
Nghe vậy, hiện trường yên tĩnh lại, sau đó thì rộ lên tiếng cười.
“Ha ha ha ha…”.
“Thằng này nói ngu ngốc gì vậy? Chẳng lẽ hắn nghĩ mình là long soái?”.
“Hắn mà là long soái thì tôi là thiên đế!”.
“Đầu óc hắn có vấn đề à?”.
Bọn họ cười không ngừng.
Thang Gia Tuấn ở trên xe cũng bật cười, châm điếu xì gà, liếc nhìn Lương Hồng Anh đang ngây ra như phỗng, mỉm cười nói: “Hồng Anh, em trai nuôi của em học diễn viên hài ra đấy à? Chọc người ta cười chết mất”.
“Anh nghĩ thần y Lâm ở Giang Thành học diễn viên hài ra sao?”.
Vẻ mặt Lương Hồng Anh không được tự nhiên, cắn răng nói.
“Sao anh biết được? Anh cũng từng nghe nói tới thần y Lâm nhưng trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay gặp được đúng là mở mang tầm mắt!”.
Thang Gia Tuấn thở ra vòng khói, mỉm cười nói.
Lời này làm Lương Hồng Anh á khẩu.
Ai cũng biết chủ tịch của Dương Hoa y thuật vô song, cứu người tế thế, mang danh hiệu thần y Lâm, nhưng chưa ai nghe nói thần y Lâm lại là một trong các long soái!
Theo Lương Hồng Anh, có lẽ Lâm Chính đang mạo danh long soái để ứng phó tình hình quẫn bách và nguy cơ trước mắt.
Thật ra đây cũng là một cách, nhưng điều kiện mọi người ở đây toàn là tên ngốc.
Hơn nữa, mạo danh long soái sẽ là trọng tội.
Nếu chuyện bị vạch trần thì phải giải thích thế nào?
Lương Hồng Anh rất đau đầu.
Người nhà họ Hàn đã mất kiên nhẫn.
“Thật to gan, dám mạo danh long soái, vậy thì tôi sẽ không nương tay với anh nữa!”.
Hàn Lạc nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng, tích lũy khí kình đi về phía Lâm Chính.
Nhìn dáng vẻ của hắn rõ ràng là định ra tay với anh.
Hắn thôi thúc tất cả khí kình.
Hàn Lạc biết thần y Lâm, cũng biết đây là một vị y võ thực lực không tầm thường, do đó hắn không dám sơ ý.
Lâm Chính nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở phía xa.
“Chờ đã!”.
Ngay khi Hàn Lạc chuẩn bị tung chiêu, gia chủ Hàn đột nhiên lên tiếng.
“Ồ?”.
Hàn Lạc nhìn sang bố mình.
Gia chủ Hàn đi tới, lặng lẽ nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, hôm nay chúng tôi không có thời gian để lãng phí với cậu. Bây giờ tôi cho cậu hai lựa chọn, thứ nhất, cậu hãy cút ngay đi, món nợ giữa chúng tôi và nhà họ Lương sau này từ từ tính! Thứ hai, chúng tôi sẽ bắt cậu, nếu cậu phản kháng thì đợi long soái đến, kết cục của cậu sẽ vô cùng thê thảm. Cậu tự cân nhắc nên chọn cái nào”.
Hiển nhiên gia chủ Hàn không muốn động tay, nếu xảy ra đánh nhau, nghi thức mà bọn họ dốc lòng bố trí sẽ trở nên hỗn loạn.
Huống hồ, lần đầu long soái đến nhà họ Hàn, nếu bị Lâm Chính phá hỏng, chẳng phải nhà họ Hàn sẽ đánh mất một cơ hội rất tốt hay sao?
Do đó chưa đến lúc bất đắc dĩ, gia chủ Hàn không muốn hai bên xảy ra đánh nhau.
Ít nhất, không thể làm loạn nghi thức hoan nghênh này.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn nhà họ Hàn chăm chú.
Lúc này, tất cả người nhà họ Hàn đều hung dữ nhìn anh, nghiêm túc đối đãi, tất cả tay chân và vệ sĩ đều vây lại.
Một khi chiến đấu thì chắc chắn sẽ là một trận hỗn loạn.
Lâm Chính hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.
“Hàn Lạc, tôi vốn định để anh đến tìm tôi, nhưng thấy sự việc càng lúc càng lớn, nên tôi đã đích thân tới đây, không ngờ anh lại có thái độ như vậy!”.
“Được thôi, vậy thì tôi về đây, nhưng tôi phải nhắc một câu, đừng trách tôi không cho anh cơ hội, là nhà họ Hàn các người không trân trọng đấy!”.
Nói xong, Lâm Chính lắc đầu, quay người rời đi.