Hàn đại thống soái, ông thật ngầu. Mặc dù tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhà họ Hàn tự dưng lại đuổi một long soái của Long Quốc thì...ha ha, được lắm”, Lôi Phúc cười lạnh lùng, giọng đầy tức giận.
Gia chủ nhà họ Hàn run rẩy: “Ông Lôi, hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm thôi. Chúng tôi chưa từng gặp long soái sao có thể đuổi cậu ấy được chứ. Huống hồ, nhà họ Hàn cung kính long soái còn không kịp, sao lại có thể có hành vi sỉ nhục như vậy được. Dù có cho chúng tôi một trăm lá gan thì chúng tôi cũng không dám
“Vậy sao? Vậy các người nghĩ xem hôm nay có bảo ai cút không?”, Lôi Phúc chất vấn.
“Không...”
Gia chủ nhà họ Hàn định phủ nhận nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn á khẩu. Cả nhà họ Hàn như hóa đá. Cả buổi sáng nay họ chỉ nói câu cút với đúng một người.
Hàn Lạc run lẩy bẩy, hai mắt trố tròn. Hắn há hốc miệng, một lúc lâu sau mới nói ra được vài từ.
“Lôi võ trưởng, lẽ nào vị long soái đó chính là...”
“Là thần y Lâm của Giang Thành”, không đợi Hàn Lạc nói xong thì Lôi Phúc đã đáp lại.
Phịch...Hàn Lạc ngồi phịch xuống đất, ðiện thoại cũng rơi xuống bên cạnh.
Gia chủ nhà họ Hàn thì ngất lịm. Nhưng người khác cũng bàng hoàng.
“Tôi tưởng các người biết. Xem ra các người không biết thật rồi. Mà dù không biết thần y Lâm là long soái thì với một vị đại y tạo phúc cho dân như thế các người cũng phải tôn trọng mới đúng chứ? Tại sao vô duyên vô cớ lại bảo cậu ấy cut?”
Lôi Phúc tức giận gào lên. Hàn Lạc không biết phải nói gì. Lúc này hắn đã hiểu ra mọi chuyện.
Chẳng trách Lâm Chính lại nói với hắn như vậy, bắt hắn đích thân đi gặp mình, thậm chí còn bảo hắn gọi cấp trên của hắn tới nữa.
Bởi vì, ngay thiên cấp thống soái vẫn chưa đủ tư cách gặp long soái. Chẳng trách trước đó, Lâm Chính ăn nói kỳ lạ như vậy. Nếu như đặt anh vào vị trí long soái thì những gì anh nói là điều quá đỗi hợp lý...Hóa ra long soái đã luôn đứng ở đó, ngay trước mặt họ.
“Lôi võ trưởng...giờ phải làm sao? Ông mau nghĩ cách giúp chúng tôi giải quyết hiểu lầm với long soái đi”.
Hàn Lạc hoảng loạn, không còn bình tĩnh, cũng không còn bá đạo được nữa. Lúc này hắn giống như một đứa trẻ không điểm tựa.
“Các người tự mà lo đi”, Lôi Phúc không hề nói nhiều, chỉ lạnh lùng nói ra vài từ sau đó tắt máy.
“Lôi võ trưởng. Lôi võ trưởng”, Hàn Lạc vội vàng lấy điện thoại ra không ngừng gọi cho Lôi Phúc.
“Xin lỗi, số điện thoai mà bạn gọi đang bận, xin hãy gọi lại sau”.
Âm thanh vô cùng lạnh lẽo của điện thoại vang lên. Hàn Lạc đã hoàn toàn tuyệt vọng.
“A Lạc...”, gia chủ nhà họ Hàn mở mắt, hét lên. Người bên cạnh không ngừng xoa bóp để ông ta giữ được tỉnh táo.
“Giờ phải làm sao đây bố?”, Hàn Lạc bặm môi, mặt cắt không ra máu.
“Còn có thể làm gì được chứ? Mau, mau đi tìm long soái...nhanh”.
Gia chủ nhà họ Hàn hét lên. Hàn lạc run rẩy, vô thức nhận ra điều gì đó bèn đứng bật dậy, gầm lớn: “Tất cả lên xe cùng tôi đi gặp long soái. Nhanh lên”.
Công ty Hồng Trang nằm ở ở một tòa nhà cũ kỹ ở trung tâm thành phố. Tòa nhà này do Lương Hồng Anh thuê, tiền thuê một năm cũng lên tới hàng triệu tệ.
Mặc dù giá cả đắt đỏ nhưng lại năm ở con đường tài chính phồn hoa nhất Yên Kinh. Với vị thế địa lý đạc biệt thì những năm qua công ty đã tiếp nhận không ít các thương vụ làm ăn lớn, có thể duy trì được tới bây giờ.
“Giờ cô định thế nào?”, chiếc xe dừng trước cửa, Lâm Chính hỏi.
“Gom tiền, có thể gom được bao nhiêu thì gom, nếu không thì tất cả sẽ rơi vào tay của Thang Gia Tuấn mất”.
Lương Hồng Anh đẩy cửa xe, trầm giọng: “Anh đi cùng tôi. Đợi tôi là xong việc thì chúng ta sẽ cùng đi tìm các ông để bàn về đối sách đối phó với nhà họ Hàn”.
“Tôi nói rồi thực ra không cần lo về công ty Hồng Trang, nó sẽ không sao đâu”, Lâm Chính lên tiếng khuyên can.
Lúc này có vài chiếc BMW phanh gấp ngay trước cổng công ty. Sau đó một lượng lớn những người đàn ông đeo kính gọng vàng cầm cặp tài liệu đi vào.
“Không sao sao? Tôi thấy sắp xảy ra chuyện lớn rồi đây này”, Lương Hồng Anh nhìn bọn họ bằng sắc mặt vô cùng khó coi. Cô ta chạy thẳng vào trong công ty.