TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4032 “ÔNG CÓ BIẾT ĐIỀU NÀY CÓ NGHĨA GÌ KHÔNG?”.

Lương Hồng Anh hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch.

“Cậu Cao, ông Cao, có gì thì từ từ nói, đừng xung động!”.

Cô ta vội vàng hét lên.

Nhưng Lâm Chính lại ngắt lời cô ta.

“Ông chủ Cao, tôi luôn nghĩ rằng con trai ông rất ngu xuẩn, không ngờ ông còn ngu xuẩn hơn cả con trai ông”.

“Cậu có ý gì?”.

Cao Thiên Thu nhíu mày.

Lâm Chính lấy một bao thuốc từ trong túi áo ra, lại đốt một điếu, ngồi xuống ghế sofa, bình tĩnh nói: “Tôi vốn chỉ tìm nhà họ Cao các ông đòi một trăm tỷ tệ, không ngờ ông lại kéo nhà họ Cao của ông vào. Ông không phải một doanh nhân hợp tiêu chuẩn”.

Cao Thiên Thu nghi hoặc, nhìn Lâm Chính.

“Tên họ Lâm kia, anh đừng ở đây giả thần giả quỷ! Hừ, muốn đòi tiền nhà Cao này? Anh cũng xứng sao? Tôi nói anh biết, tôi lấy tiền của anh là lẽ đương nhiên, anh lại đòi tiền tôi? Đây gọi là không biết tự lượng sức!”.

Cao Nội Kiệt mắng chửi.

Bây giờ súng ống đều nhắm vào Lâm Chính, trong lòng hắn kiên định hơn nhiều rồi.

Dù võ công Lâm Chính cao cường, nhưng trong thế giới quan của hắn, võ công cao chăng nữa thì có bằng súng đạn không?

Lâm Chính lắc đầu: “Ông chủ Cao, ông nhìn bên ngoài đi”.

“Bên ngoài?”.

Cao Thiên Thu sửng sốt.

Ầm ầm…

Lúc này, những tiếng động lớn lại vang lên từ bên ngoài biệt thự

Kèm theo đó là mặt đất rung chuyển nhè nhẹ.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Lúc này, lại có vài tiếng nổ vang lên.

Giống như tiếng bom nổ, sau đó là tiếng kiến trúc sụp đổ, vô cùng rõ rệt.

Tất cả mọi người sợ giật mình.

“Ông chủ! Không hay rồi ông chủ, có chuyện lớn rồi!”.

Lúc này, quản gia tất bật chạy vào biệt thự, chật vật la lên.

“Xảy ra chuyện gì rồi?’.

Cao Nội Kiệt vội hỏi.

“Bên ngoài có rất nhiều người đến!”.

Quản gia run rẩy nói, răng đánh cầm cập.

“Là người của anh?”.

Cao Nội Kiệt nhìn Lâm Chính một cách hung ác.

“Nói đúng hơn thì không phải người của tôi”.

Lâm Chính nói.

“Bớt nói nhảm!”.

Cao Nội Kiệt cướp súng từ trên tay người đàn ông mặc áo đen, bước mấy bước tới trước, nhắm thẳng vào trán Lâm Chính, gầm lên: “Mau bảo bọn họ cút đi, không thì tao sẽ bắn nát đầu mày”.

“Cao Nội Kiệt, cậu hãy mau chóng buông súng xuống, không thì cậu sẽ phải hối hận!”.

Mã Hải nghiêm túc quát lên.

“Ông đe dọa tôi sao? Ông có tin tôi bắn nát đầu hắn ra không?”.

Cao Nội Kiệt mắng chửi.

“E rằng trước lúc đó, cậu đã biến thành xác vụn”, Mã Hải lạnh lùng nói.

“Hả?”.

Cao Nội Kiệt sững sờ một lúc, dường như không hiểu ý của Mã Hải cho lắm.

Đúng lúc đó.

Ầm!

Tường của biệt thự đột nhiên bị đâm thủng, sau đó một chiếc xe bọc giáp chạy thẳng vào trong, khẩu pháo dài mấy mét nhắm thẳng vào Cao Nội Kiệt.

Tất cả mọi người đều sợ hãi.

Cao Thiên Thu trợn tròn mắt, vẻ mặt không còn chút sắc máu.

“Không được động đậy!”.

“Không được động đậy!”.

Tiếng hô vang vọng biệt thự.

Dòng người giống như nước triều tràn vào biệt thự, bọn họ mang theo những vũ khí tiên tiến nhất, nhắm vào tất cả mọi người trong biệt thự.

Đám vệ sĩ áo đen đều sợ hãi, vội vàng buông súng xuống, giơ cao hai tay.

Những khẩu súng trong tay bọn họ so với những người kia chẳng khác nào trò đùa.

Lúc này Cao Nội Kiệt đã hoàn toàn hóa đá, tay cầm súng cũng run rẩy, mắt mở to, ngây ngốc nhìn chiếc xe bọc giáp to tướng nhắm thẳng vào mình…

“Chuyện… Chuyện này là sao? Vì sao thứ này lại xuất hiện ở đây?".

Cao Nội Kiệt ngây ngốc nói, đầu óc trống rỗng.

Lâm Chính đứng dậy, nhẹ nhàng lấy khẩu súng trong tay hắn, bình tĩnh nói: “Anh muốn biết lý do sao?”.

Cao Nội Kiệt nuốt nước bọt, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.

“Tướng Lâm!”.

Lúc này, một giọng nói vang lên.

Thang Gia Tuấn và một người đàn ông trung niên bước vào biệt thự nhà họ Cao, vội vàng cúi đầu khom lưng với anh.

“Tướng Lâm, con trai tôi có mắt không tròng đã đắc tội với cậu, mong cậu đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với nó. Tôi đã nói nó rút hết tất cả cổ phần ở Quốc tế Hồng Trang về, mong tướng Lâm bớt giận!”.

Người đàn ông trung niên cúi đầu nói, giọng chứa đựng vẻ lo sợ.

“Tướng Lâm?”.

Cao Thiên Thu kinh ngạc nhìn Lâm Chính: “Cậu… Cậu là thống soái của Long Quốc?”.

“Không phải”.

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Tôi là long soái của Long Quốc!”.

Rầm!

Cao Thiên Thu ngã ngồi xuống đất, hai chân nhũn ra.

Ông ta không ngờ Lâm Chính lại có thêm thân phận đó.

Chẳng trách lúc nãy Lâm Chính nói ông ta đã kéo toàn bộ nhà họ Cao vào chuyện này.

Hóa ra là ý này!

Chĩa súng vào một vị long soái của Long Quốc là tội tru di cửu tộc!

Tiêu rồi!

Tiêu rồi!

Cao Thiên Thu run rẩy không ngừng, răng điên cuồng đánh vào nhau, cả người sắp sụp đổ.

“Vì sao lại như vậy? Vì sao… Vì sao lại như vậy?’.

Cao Nội Kiệt cũng run rẩy không thôi, không đứng vững được nữa.

“Xin tướng Lâm tha tội! Tôi sẵn sàng bồi thường một trăm tỷ cho cậu! Tôi sẵn sàng đưa cho cậu! Mong cậu tha tội!”.

Cao Thiên Thu vội vàng quỳ xuống, không ngừng dập đầu nhận tội.

Giờ phút này, ông ta không còn kiêu ngạo như trước nữa.

“Ông có biết một trăm tỷ này là tiền gì không?”.

Lâm Chính đi tới trước mặt Cao Thiên Thu, bình thản hỏi.

“Tôi… Tôi không biết…”.

Cao Thiên Thu run rẩy đáp, vô cùng thận trọng.

“Tôi chuẩn bị xây dựng một đường cao tốc. Chỉ cần đường cao tốc hoàn thiện, tôi có thể cung cấp cho quân đội thuốc thang không dứt, thậm chí chi viện cho chiến sự ở biên giới phía Bắc. Có số thuốc này, tỷ lệ thương vong ở biên giới phía Bắc có thể giảm được ít nhất ba lần, mỗi ngày có thể cứu được ít nhất hơn một nghìn chiến sĩ”.

“Nhưng ông lại nợ tiền tôi không trả, kéo dài hết lần này đến lần khác khiến con đường này mãi không thể xây xong!”.

“Ông có biết điều này có nghĩa gì không?”.

Những lời này vừa nói ra, Cao Thiên Thu cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Ông ta âm thầm nhìn quanh.

Quả nhiên các chiến sĩ ở đây đều đỏ cả mắt, ai cũng thở gấp thở mạnh, nhìn Cao Thiên Thu với ánh mắt phẫn nộ và chán ghét.

Cao Thiên Thu thầm than hỏng bét, vội la lên: “Tướng Lâm, tôi thực sự không biết cậu có mục đích đó! Nếu tôi biết cậu có mục đích như vậy thì sao tôi dám kéo dài thời gian? Tôi sẽ trả hai trăm tỷ tệ cho cậu, chỉ cần tướng Lâm tha cho nhà họ Cao chúng tôi, hôm nay tôi sẽ chuyển luôn cho cậu!”.

“Hai trăm tỷ tệ? Không đủ!”.

Lâm Chính lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng: “Ít nhất ông phải bỏ ra năm trăm tỷ tệ!”.

“Năm trăm tỷ?”.

Cao Thiên Thu trợn tròn mắt: “Tướng Lâm, cậu muốn lấy sạch tài sản của nhà họ Cao luôn sao?”.

Đọc truyện chữ Full