Mặc dù Cao Thiên Thu là tỷ phú, nhưng tài sản cũng chỉ có sáu trăm tỷ tệ.
Nếu thật sự phải bỏ ra nhiều tiền cho Lâm Chính như vậy, e là phải bán hết tài sản.
Đến lúc đó, đừng nói tỷ phú đã là hoa trong gương trăng trong nước, có thể được gọi là tỷ phú hay không cũng là vấn đề.
Đây là của cải tích lũy mấy đời của Cao Thiên Thu, sao ông ta có thể ngoan ngoãn giao ra?
“Thế nên ông có ý kiến khác?”.
Lâm Chính lại hỏi.
“Không thể nào! Tuyệt đối không được!”.
Cao Nội Kiệt cắn răng gào lên: “Đòi năm trăm tỷ của chúng tôi? Anh muốn người nhà họ Cao chết hết sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ, cùng lắm tôi chỉ có thể đưa hai trăm tỷ, thích thì lấy không thì thôi!”.
“Kiệt! Im miệng!”.
Cao Thiên Thu quát lên.
“Bố, hắn không cho chúng ta đường sống nữa, cần gì phải khách sáo với bọn họ?”.
Cao Nội Kiệt không phục.
Cao Thiên Thu sốt ruột, tát cho hắn một bạt tai.
Bốp!
Tiếng tát to rõ vang lên.
Cao Nội Kiệt ôm mặt ngơ ngác nhìn bố mình.
“Im miệng cho tao! Không được nói gì nữa, không tao xé xác mày!”.
Hai mắt Cao Thiên Thu đỏ như máu, gầm lên.
Cao Nội Kiệt run rẩy, lần đầu tiên hắn thấy bố mình lộ ra vẻ mặt đó…
Cao Thiên Thu hít sâu một hơi, nhìn Lâm Chính: “Tướng Lâm, con tôi không hiểu chuyện, đã động chạm đến cậu, tôi xin lỗi cậu”.
“Bây giờ tôi không muốn nghe bất cứ lời vô ích nào nữa. Ông cũng nhìn thấy rồi đấy, ông đang lãng phí thời gian của mọi người, tôi chỉ muốn biết năm trăm tỷ này ông có đưa hay không?”.
Lâm Chính nói.
“Tướng Lâm, bây giờ tôi… không có nhiều tiền như vậy…”.
“Thế à?”.
Lâm Chính phất tay.
Trong nháy mắt, xe bọc giáp ở xung quanh khởi động, đâm thẳng vào mọi dụng cụ trang trí trong biệt thự, tường cũng đổ sụp.
Cả biệt thự trở nên hoang tàn, sắp đổ nát.
Những dụng cụ xa hoa trong biệt thự đều trở thành cát bụi dưới xe bọc giáp.
Cao Nội Kiệt run rẩy, mở to mắt nhìn tất cả mọi thứ.
“Ông chủ Cao, số tiền này không phải ông nợ tôi, mà là ông nợ quân Bắc Cảnh. Tôi có thể nói với ông thế này, nếu ông không kiên trì được, tôi sẽ không ép ông, tôi sẽ dẫn người rời khỏi ngay. Nhưng đến mức đó rồi hậu quả sẽ là gì, ông hiểu chứ?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Cao Thiên Thu nghẹt thở, khuôn mặt già nua trắng bệch.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu vì sao Lâm Chính lại phải quanh co gọi quân đội chính phủ đến đây.
Bởi vì bây giờ đã không còn là món nợ giữa nhà họ Cao với Lâm Chính nữa, mà là món nợ giữa nhà họ Cao với Lâm Chính và chính phủ.
Trừ khi nhà họ Cao không muốn sống ở Long Quốc nữa, bằng không thì dù thế nào cũng phải bỏ ra số tiền này. Nếu dám không bỏ ra, đừng nói sản nghiệp của nhà họ Cao cất bước gian nan, không thể duy trì tiếp được nữa, e rằng người nhà họ Cao cũng sẽ phải vào tù…
Cao Thiên Thu hít sâu một hơi, nói: “Tướng Lâm, xin hãy cho tôi thêm thời gian. Số tiền năm trăm tỷ quá lớn, trong thời gian ngắn tôi không làm sao có được, tôi cần phải bán gia sản, kết toán sổ sách để gom góp số tiền này. Dù sao bây giờ Long Quốc cũng không có ai có năm trăm tỷ trong tay để trao đổi”.
“Tôi cho ông hai ngày”.
“Được”.
Cao Thiên Thu gật đầu đáp.
Ông ta biết bây giờ mình không có quyền từ chối.
“Nếu giờ này ngày mốt tiền còn chưa vào tài khoản, các ông hãy đến quân Bắc Cảnh báo cáo đi”, Lâm Chính nói.
Cao Thiên Thu run rẩy, trong lòng sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng.
“Cứ quyết định như vậy, tướng Lâm, tôi xin tạm biệt trước đi chuẩn bị tiền để nhanh chóng trả nợ”.
Cao Thiên Thu nói, sau đó kéo Cao Nội Kiệt rời khỏi biệt thự.
“Nhớ rõ, đây là cơ hội cuối cùng của các người, lòng kiên nhẫn của tôi có hạn”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Cao Thiên Thu sững ra một lúc, không nói lời nào, sau đó vội vã rời đi.