Kỹ thuật Thang Thành qua việc kinh doanh của hai bố con họ cũng có giá thị trường hơn trăm tỷ.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm.
Bốn trăm tỷ kia cũng đủ làm quân phí cho quân Bắc Cảnh, cộng thêm sự ủng hộ thuốc men của anh, trận chiến này có lẽ cũng không khó đánh.
“Thang Gia Tuấn, Thang Hổ, các người đều không biết võ, tôi nghĩ sau lưng các người không có thế lực khác trợ giúp thì không thể nào xây dựng nên Thang Thành to lớn trong thời gian ngắn như vậy. Nói tôi nghe sau lưng các người là ai?”.
Lâm Chính hỏi.
Câu hỏi này có lẽ đã đâm trúng tim đen của Thang Hổ.
Ông ta căng thẳng, đột nhiên trở nên trầm mặc, không nói lời nào.
Lâm Chính cũng không nhiều lời, kề kiếm khí lên cổ của Thang Hổ.
Thang Hổ run rẩy, nghiến răng: “Tướng Lâm, vô duyên vô cớ, cậu cần gì phải hỏi chuyện này? Biết chuyện này không có lợi cho cậu…”.
“Sao? Không nói được?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
Thang Hổ ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Tướng Lâm, nếu tôi nói, cậu có tha cho tôi không? Có tha cho nhà họ Thang chúng tôi không?”.
“Nếu ông chịu thành thật khai báo, tôi có thể giao ông cho cảnh sát, ông bị xét xử thế nào thì là do ông”.
Lâm Chính nói.
“Không nói thì sao?”.
“Các người sẽ chết ở đây, những người khác của nhà họ Thang cũng sẽ bị giao cho cảnh sát!”.
“Xem ra tôi không còn lựa chọn nào khác”.
Thang Hổ hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Tướng Lâm, cậu có thể đến gần đây không, để tôi nói riêng với cậu…”.
Lâm Chính đi tới gần.
Thang Hổ đứng dậy, như muốn ghé đến bên tai Lâm Chính nói nhỏ gì đó.
Nhưng khi anh vừa mới đi tới một bước, đột nhiên Thang Hổ bổ nhào tới, cổ hướng thẳng vào kiếm khí trong tay Lâm Chính.
Thế mà ông ta lại tự sát.
Lâm Chính lập tức xua tan sức mạnh phi thăng đi.
Kiếm khí biến mất.
Thang Hổ vẫn không từ bỏ, nhào về phía thanh kiếm gãy.
Phụt!
Cổ Thang Hổ lập tức bị cứa một đường, máu phun ra, co giật mấy cái thì tắt thở mà chết.
“Bố!”.
Thang Gia Tuấn gào lên thảm thiết, chạy tới ôm thi thể của Thang Hổ gào khóc nức nở.
Lâm Chính nhíu mày.
Rốt cuộc đằng sau Thang Hổ là ai mà lại khiến ông ta không tiếc tự sát để bảo vệ bí mật.
Mã Hải bước tới kéo Thang Gia Tuấn ra.
“Họ Lâm kia, mày hại chết bố tao! Tao không đội trời chung với mày!”.
Thang Gia Tuấn gào lên, cả người như sắp suy sụp.
“Tôi hại chết bố anh? Vậy còn những người bị các anh hại chết thì sao? Các anh có từng nghĩ tới không?”.
Lâm Chính lạnh giọng.
“Tao mặc kệ bọn họ sống hay chết! Bọn họ chết thì liên quan gì đến tao? Mày giết bố tao, tao nhất định phải giết chết mày!”.
Thang Gia Tuấn gào lên, lao tới liều mạng với Lâm Chính.
Lâm Chính vung tay lên.
Rầm!
Thang Gia Tuấn ngã quỳ xuống đất, muốn đứng dậy nhưng lại cảm giác như có sức mạnh nghìn vạn cân đang đè nặng trên người, vô cùng khó chịu.
Lâm Chính không quan tâm đến hắn, mà rút Thiên Sinh Đao ra chém vào Thang Hổ.
Trong nháy mắt, ánh sáng mạnh mẽ bao trùm.
Vết thương trên cổ Thang Hổ lành lại nhanh chóng.
Không lâu sau.
“Ư…”.
Thang Hổ hít vào một hơi, mắt mở to, đã sống lại.
“Cái gì?”.
Thang Gia Tuấn trợn tròn mắt.
Tiếu Tây Phong nằm trên đất cũng mở to mắt há hốc miệng.
“Lâm… Lâm… Lâm Chính… anh… anh đã làm gì?”.
Lương Hồng Anh líu lưỡi, cứ như nhìn thấy ma…
“Tôi… tôi chưa chết?”.
Thang Hổ hoàn hồn lại, ngơ ngác hỏi.
“Thang Hổ, ông tự sát trước mặt tôi, hình như không tôn trọng tôi cho lắm nhỉ?”.
Lâm Chính nói: “Trừ khi ông xé xác mình ra thành mảnh vụn, nếu không thì muốn chết có lẽ sẽ hơi khó”.
“Cậu…”.
Thang Hổ vừa tức giận vừa kinh ngạc.
Giây lát sau.
Xoẹt!
Một cánh tay của Thang Gia Tuấn đột nhiên bị Lâm Chính chém đứt.
“A!”.
Thang Gia Tuấn la lên thảm thiết, ngã xuống đất co giật, máu tuôn chảy.
“Gia Tuấn!”.
Thang Hổ vội đỡ lấy con trai mình.
Lâm Chính tiếp tục đâm kiếm vào cánh tay kia của Thang Gia Tuấn, lạnh lùng nhìn Thang Hổ: “Nếu ông không nói, tôi sẽ giết anh ta!”.