Hai bố con Cao Thiên Thu vội vã rời đi.
Lúc đi, sắc mặt Cao Nội Kiệt trắng bệch, cả người run rẩy, hai chân suýt không đứng thẳng. Nếu không có Cao Thiên Thu đỡ thì e là không đi nổi.
Lâm Chính phất tay, các chiến sĩ ở đây đều rời đi.
“Anh lại đây”.
Lâm Chính vẫy một đại thống lĩnh tới.
Đại thống lĩnh đó bước tới trước mấy bước, hành lễ với Lâm Chính: “Xin đợi chỉ thị của long soái”.
“Các anh sẽ quản lý năm trăm tỷ của nhà họ Cao, sau khi năm trăm tỷ vào tài khoản thì rút bốn trăm tỷ làm chi phí cho quân đội Bắc Cảnh. Ngoài ra tôi sẽ cung cấp các loại thuốc trị thương, thuốc tăng cường,… cho quân Bắc Cảnh trong thời gian này, khoảng ba ngày sau sẽ bắt đầu đưa tới, anh quay về báo cáo với Lôi Phúc để ông ấy tiếp nhận”, Lâm Chính nói.
“Vâng, thưa long soái”.
Đại thống lĩnh vô cùng kích động, vội vàng đáp lại.
“Về đi”.
“Vâng!”.
Đại thống lĩnh lại cúi người, sau đó quay đầu rời đi.
Mã Hải ở bên này lặng lẽ dõi theo, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng Lương Hồng Anh thì vô cùng ngạc nhiên.
Bốn trăm tỷ… cứ vậy mà đưa ra?
Đây là số tiền mà bao nhiêu người nằm mơ cũng không dám mơ tưởng…
Lương Hồng Anh nhìn Lâm Chính chằm chằm, trong lòng dâng lên cảm giác khâm phục.
Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.
Bởi vì trong biệt thự còn hai người khác đang quỳ.
Đó là Thang Gia Tuấn và Thang Hổ bố của hắn.
Hai người không dám động đậy, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của Lâm Chính.
Không ai ngờ Lâm Chính lại là long soái của Long Quốc!
Thân phận này những người làm kinh doanh như bọn họ không tài nào sánh bằng.
Ngay cả nhà họ Cao to lớn cũng bị Lâm Chính tùy tiện tìm một lý do khiến cho bọn họ tan nhà nát cửa. Nếu Lâm Chính ra tay với nhà họ Thang, bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo số mệnh.
“Thang Hổ?”.
Lâm Chính nhìn sang Thang Hổ.
“Xin tướng Lâm trách tội!”.
Thang Hổ vội vàng dập đầu, hoảng sợ bất an.
“Trách tội?”.
Lâm Chính hừ một tiếng, quay đầu nói: “Mã Hải, đọc kết quả ông điều tra được đi”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Mã Hải gật đầu, sau đó lên tiếng.
“Tháng Ba năm 2017, các người đã bắt cóc con gái của chủ tịch công ty khoa học kỹ thuật Nam Phong, ép buộc bọn họ phải nhường ra dự án vườn kỹ nghệ khu ngoại ô phía Tây thành phố, giúp các người kiếm được khoản tiền đầu tiên. Thế nhưng các người vẫn chưa thỏa mãn, nhiều lần đe dọa chủ tịch của công ty khoa học kỹ thuật Nam Phong, dùng hình thức tham gia cổ phần để chiếm công ty Nam Phong, đồng thời đổi tên thành Kỹ thuật Thang Thành! Chủ tịch của Nam Phong tuyệt vọng nhảy lầu tự sát vào tháng 10 cùng năm”.
“Tháng Năm năm 2018, các người dùng thủ đoạn tương tự bắt đầu nhập cổ phần vào các công ty lớn nhỏ ở Yên Kinh và vùng lân cận, sử dụng các thủ đoạn bắt cóc, tống tiền, vu khống, tạo tin đồn,... để xâm chiếm cổ phần của nhiều công ty tập đoàn, đồng thời sáp nhập tất cả những công ty này”.
“Tháng Tư năm 2019, chủ tịch công ty Giang Dao công khai chống lại sự xâm chiếm của Kỹ thuật Thang Thành các người, nhưng lại bị các người thuê sát thủ giết cả nhà, con gái mới ba tuổi của ông ấy cũng không được tha”.
“Cho đến nay, số người đã chết bởi tay Kỹ thuật Thang Thành các ông tổng cộng là ba mươi bảy người, nhưng ai cũng bị các người ngụy tạo thành sự cố ngoài ý muốn”.
…
Mã Hải chậm rãi đọc, liệt kê ra những việc ác mà hai bố con kia đã làm những năm qua.
Hai người sợ hãi, run rẩy toát mồ hôi.
Lương Hồng Anh cũng kinh ngạc, sau đó là tức giận.
“Các người… lại làm ra chuyện không bằng chó như vậy?”.
Cô ta luôn cho rằng Kỹ thuật Thang Thành xâm chiếm công ty khác chỉ là cầu tài, nào ngờ bọn họ còn hại nhiều tính mạng như vậy.
“Tướng Lâm, đó… đó đều là tin đồn, đều là tin đồn… Chúng tôi… không… không làm…”.
Thang Hổ lắp bắp, còn muốn chống chế.
Nhưng dường như Lâm Chính không muốn nghe.
Anh đi tới trước chiếc bàn đổ nát, chậm rãi nhặt thanh kiếm gãy của Tiếu Tây Phong lên.
Tiếu Tây Phong còn đang nằm dưới đất mở to mắt, vô cùng sợ hãi.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến hắn, mà là bước về phía hai bố con kia.
“Tướng Lâm, cậu… cậu làm gì vậy?”.
Thang Hổ kinh ngạc, sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, run lẩy bẩy.
“Mặc dù hai bố con Cao Thiên Thu không giữ phép tắc, nhiều lần sỉ nhục tôi, nhưng tôi có thể chấp nhận, cho nên chỉ cần bọn họ trả tiền, tôi sẽ không làm khó bọn họ. Còn những việc các người làm đã vượt quá giới hạn của tôi”.
Lâm Chính nói, bàn tay rung lên.
Xoẹt!
Một luồng khí đáng sợ bay ra từ thanh kiếm gãy, hóa thành kiếm khí sắc bén mãnh liệt.
Đó là sức mạnh phi thăng thuần khiết.
Tiếu Tây Phong ngẩn ngơ nhìn chùm khí đó, tâm trạng như rơi xuống đáy vực…
Giờ khắc này, cuối cùng hắn cũng hiểu khoảng cách giữa mình và Lâm Chính cách nhau xa đến thế nào…
Hai người đã bị dọa sợ hoàn toàn.
Thang Gia Tuấn há hốc miệng, không nói được chữ nào.
Thang Hổ thì điên cuồng dập đầu, run rẩy hét lên: “Tướng Lâm tha mạng! Tướng Lâm tha mạng! Chỉ cần cậu tha cho chúng tôi, chúng tôi sẵn lòng giao ra tất cả mọi thứ của Kỹ thuật Thang Thành! Cầu xin cậu tha cho chúng tôi!”.