Lâm Chính cau mày.
Nếu muốn gom được năm trăm tỷ tệ, nhà họ Cao không còn cách nào khác ngoài bán hết tài sản.
Nếu nói đến vay mượn, nhà họ Cao làm gì có ai có thể mượn nhiều tiền như vậy?
"Có lẽ nào họ định xù nợ?"
Mã Hải hỏi.
"Điều đó là không thể!"
Lâm Chính lắc đầu:"Tôi lấy danh nghĩa quân đội biên giới phía Bắc để đòi tiền họ, nếu họ không đưa, Long Quốc sẽ không ngồi yên! Tôi e rằng....họ đã đi tìm người tới đàm phán với tôi".
"Tìm người?"
Mã Hải sửng sốt.
Đúng lúc này quản gia Trương nhanh nhẹn bước vào.
"Cậu chủ Lâm, bên ngoài có người tới, nói là bạn của cậu. Tôi đã dẫn người đó tới sảnh phụ, cậu có muốn gặp người này không?"
Trương quản gia cười hỏi.
"Đã đến rồi sao? Nhanh quá!"
Lâm Chính đứng dậy bình tĩnh nói: "Mã Hải, cùng tôi đi xem một chút".
"Vâng thưa chủ tịch Lâm".
Mã Hải gật đầu.
Hai người đi thẳng đến sảnh phụ.
Lúc này, La Sát và người đàn ông trung niên tên Càn Đồng đang uống trà.
Hai người cử chỉ tao nhã ung dung, nhìn thấy Lâm Chính đi vào, họ chỉ liếc mắt một cái, sau đó cũng không nhìn thêm nữa.
"Hai người là ai? Tôi không nhớ có hai người bạn như thế này".
Lâm Chính quan sát hai người bọn họ rồi nói.
"Sao chúng tôi lại không phải bạn của Lâm thần y được chứ? Chúng tôi là thành viên của Thương Minh, mà Thương Minh và Lâm thần y không phải là bạn sao?"
Càn Đồng đặt tách trà xuống và đáp với nụ cười trên môi.
"Lâm thần y, chúng tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Lần này chúng tôi đến đây để thảo luận với cậu về nhà họ Cao".
La Sát nhấp một ngụm trà và đi thẳng vào vấn đề: "Cao Thiên Thu là một thành viên cốt lõi trong Thương Minh chúng tôi. Tôi hy vọng Lâm thần y có thể nể mặt Thương Minh mà bỏ qua chuyện này có được không?"
"Thể diện của Thương Minh trị giá 500 tỷ sao?"
Lâm Chính hỏi ngược lại.
"Chúng tôi sẽ chi 100 tỷ để lo các chi phí quân sự của quân đội phía Bắc".
"Vậy là đáng giá 400 tỷ đúng không?"
"Chẳng lẽ nhiêu đó còn không đủ sao?"
Người phụ nữ cau mày và nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.
Lâm Chính yên lặng nhìn cô ta, một lúc lâu sau anh khẽ lắc đầu đáp: "Không đáng".
"Lâm thần y, chúng tôi đã điều tra chuyện đã xảy ra. Anh rõ ràng đang tống tiền nhà họ Cao và các thành viên trong Thương Minh của chúng tôi. Anh không coi Thương Minh chúng tôi ra gì sao?"
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên vung tay, khí tức trên cơ thể cô ta tỏa ra xung quanh.
Vù vù vù.
Một luồng khí cuồng nộ tràn ngập trong sảnh.
Mã Hải đang ngồi trên ghế bị đánh ngã xuống, trông vô cùng lếch thếch.
Bàn ghế xung quanh cũng không ngừng rung chuyển, luồng khí dường như có thể xé nát sảnh phụ bất cứ lúc nào.
Nhưng Lâm Chính điềm nhiên như không, sắc mặt anh hơi trầm xuống: "Cô muốn động thủ sao?"
Tình hình vô cùng căng thẳng.
Càn Đồng thấy vậy liền đứng dậy xua tay cười nói: "Lâm thần y, xin đừng hiểu lầm. Để tôi giới thiệu với cậu, đây là La Sát đại nhân, trưởng nhóm duy trì trật tự của Thương Minh chúng tôi! Tôi tên là Càn Đồng, cũng là thành viên của Thương Minh. La Sát đại nhân khác với tôi, cô ấy đến từ Đại hội, vì vậy tính khí của cô ấy có thể nóng nảy hơn một chút, xin cậu hãy bỏ quá cho".
"Đại hội?"
Lâm Chính như vỡ lẽ.
Hóa ra đứng sau chống lưng cho người phụ nữ này không phải là Thương Minh mà là Đại hội.
Chẳng trách dù cô ta biết Lâm Chính là Long soái mà vẫn kiêu ngạo như vậy
"Lâm thần y! Thể diện của Thương MInh không đáng 400 tỷ, vậy thể diện của Đại hội thì sao? Nó không đáng sao?"
Người phụ nữ vẻ mặt vô cảm nói, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Mặc dù Lâm Chính có hào quang rực rỡ và địa vị nổi bật, nhưng trong mắt cô ta, cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Vì đứng sau cô ta là cả Đại hội.
Ở Long Quốc, ai dám chống lại Đại hội kia chứ?
Ai dám trái ý Đại hội kia chứ?
Quả nhiên, Lâm Chính lúc này có vẻ trầm mặc, tựa hồ đang suy tư.
Người phụ nữ tiếp tục uống trà một cách thanh cao. Cô ta cũng không vội, cô ta tin chắc đáp án sẽ không có gì bất ngờ.
Nhưng vào lúc này, giọng Lâm Chính vang lên.
"Cũng không đáng!"
Cạch!
Tay người phụ nữ run lên, chén trà trực tiếp rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh...
Cô ta lập tức quay đầu lại và kinh ngạc nhìn Lâm Chính.