"Thang Thành?"
Cao Thiên Thu sững lại rồi cau mày: "La Sát đại nhân đang nhắc đến kỹ thuật Thang Thành do Thang Hổ kinh doanh sao?"
"Đúng! Trên thực tế, Thương Minh chúng tôi đã chú ý đến kỹ thuật Thang Thành từ lâu. Sự nổi lên đột ngột của Thang Thành nhất định phải có nhân vật lớn đứng sau chống lưng. Điều tra sơ bộ của chúng tôi phát hiện ra rằng cũng có người của Thương Minh đứng sau Thang Thành, nhưng chúng tôi không biết cụ thể là ai".
"Từ đường lối phát triển của kỹ thuật Thang Thành trong vài năm qua, nếu người đứng sau nó là thành viên của Thương Minh thì thành viên này đã vi phạm nghiêm trọng các quy định của Thương Minh và chúng tôi phải loại bỏ hắn ta".
"Nhưng muốn điều tra ra người này, Thang Hổ chính là đầu mối duy nhất. Vốn dĩ chúng tôi dự định lần lượt từng bước điều tra ra kẻ đứng sau, nhưng không ngờ Lâm thần y lại cản trở, phá vỡ kế hoạch của chúng tôi".
La Sát bình tĩnh nói.
"Trước đây tôi đã ở nhà họ Cao, từng nhìn thấy Thang Hổ và con trai ông ta đến gặp Lâm thần y!" Cao Thiên Thu nói.
"Theo tin tức mới nhất mà chúng tôi nhận được, Thang Hổ và con trai ông ta đã bị Lâm thần y tống vào tù".
"Cái gì? Bọn họ đi tù?"
Cao Thiên Thu giật mình, sau đó nhìn hai người kia rồi cúi đầu nói: "Không biết hai vị đại nhân cần tôi làm gì?"
"Thang Hổ không thể chết! Bây giờ ông ta ngồi tù, người phía sau nhất định sẽ rất lo lắng Thang Hổ không giữ được bí mật mà khai ra mình, cho nên sẽ nhanh chóng ra tay ám sát ông ta! Tôi muốn ông dùng thủ đoạn ở Yến Kinh để đưa Thang Hổ ra ngoài! Hãy giao ông ta cho chúng tôi, chúng tôi sẽ thẩm vấn ông ta để tìm ra kẻ đứng sau giật dây".
La Sát nói.
"Tôi hiểu rồi".
Cao Thiên Thu gật đầu, sau đó cúi đầu nói: "Đại nhân yên tâm, tôi sẽ lập tức thu xếp".
"Tốt!"
Hai người gật đầu, đứng dậy rời đi.
Cao Thiên Thu yên lặng nhìn bóng lưng của hai người đang rời đi, trong sâu thẳm đôi mắt hiện lên một tia đau khổ cùng oán hận.
....
Tại nhà họ Lương.
Người nhà họ Lương lần lượt đi ra ngoài.
Chuyện của nhà họ Hàn đã được giải quyết nên mọi người ai nấy đều cười tươi như hoa.
"Người nhà họ Hàn làm sao vậy? Tại sao vô duyên vô cớ lại quỳ xuống nhận lỗi với chúng ta?"
"Tôi nghĩ họ rõ ràng là bị điên".
"Chẳng lẽ họ bị nhân vật lớn nào gây áp lực? Cho nên mới bất đắc dĩ mà xin lỗi chúng ta?"
"Phải biết nhà họ Hàn có đại thống soái Hàn Lạc, người bình thường làm sao có thể áp chế bọn họ?"
Người nhà họ Lương tập trung trong sảnh và thảo luận rôm rả.
Lương Hồng Anh liếc nhìn vài lần, lặng lẽ lắc đầu và quay trở vào trong nhà.
"Hiện tại mọi người trong nhà đều đang suy đoán nguyên nhân, nhưng tôi không nói gì, dù sao thân phận Long soái của anh cũng không thể nói cho mọi người biết".
Lương Hồng Anh thở dài.
"Cô có thể nói".
Lâm Chính đáp.
"Sao có thể tùy tiện nói ra như vậy? Anh là Long soái, một trong bốn chỉ huy cao nhất của Long Quốc. Biên giới phía Bắc vẫn còn chiến tranh, nếu thân phận của anh bị bại lộ, chẳng phải sẽ mang đến tai họa cho anh sao?"
Lương Hồng Anh tới gần một chút, nghiêm túc nói: "Anh phải biết, những vị Long soái kia mỗi ngày có vô số kẻ muốn ám sát! Cho nên nếu anh công khai thân phận, chỉ sợ sát thủ sẽ thi nhau tìm đến anh!"
"Rắc rối như vậy sao?"
Lâm Chính cau mày.
"Còn không phải sao? Hàn Lạc cũng là người thông minh, cho nên anh ta lập tức phong tỏa công ty quốc tế Hồng Trang, tịch thu và tiêu hủy điện thoại di động của tất cả những người có mặt lúc đó, đồng thời buộc bọn họ ký cam kết bảo mật".
Lương Hồng Anh đáp.
Lâm Chính lắc đầu, sau đó quay đầu lại hỏi: "Hàn Lạc đâu?"
"Vẫn ở nhà họ Hàn, nói chờ anh triệu tập".
"Vậy sao? Vậy gọi anh ta đến đây".
"Được!""
Lương Hồng Anh gật đầu.
Lúc này, Mã Hải vội vàng chạy tới.
"Chủ tịch Lâm, có gì đó không ổn!"
Mã Hải nghiêm giọng nói.
"Chuyện gì vậy?"
"Nhà họ Cao không những không bán đi tài sản của mình mà chiều nay lại đầu tư thêm mấy hạng mục trị giá mấy trăm triệu tệ!"