“Ông chắc chắn không nhìn nhầm đấy chứ?”.
Càn Đồng trầm giọng hỏi.
“Người của tôi tận mắt nhìn thấy, sao có thể nhầm được? Hơn nữa người này tôi cũng biết!”, Cao Thiên Thu nói.
“Là ai?”.
“Thống soái cấp Thiên của nhà họ Hàn, Hàn Lạc!”.
“Hả?”.
La Sát và Càn Đồng đưa mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
“Hàn Lạc tuy là thống soái cấp Thiên, nhưng thực lực không được coi là mạnh lắm, dựa vào cậu ta để đối phó với sát thủ đứng sau Thang Hổ? Đây chẳng phải là lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết sao?”, La Sát trầm giọng nói.
“Cao Thiên Thu, có chỗ nào để chúng ta có thể giám sát động tĩnh trong phòng giam không? Tôi muốn xem thần y Lâm muốn giở trò gì”.
Càn Đồng nói.
“Có”.
Cao Thiên Thu suy nghĩ một lát rồi bình thản đáp: “Mời đi theo tôi”.
Dứt lời, Cao Thiên Thu dẫn hai người vào một căn phòng nhỏ trong đồn cảnh sát.
Trong phòng có rất nhiều màn hình, một phần màn hình trong đó là hình ảnh trong khu phòng giam.
Hai bố con Thang Hổ và Thang Gia Tuấn bị nhốt chung.
Thang Gia Tuấn đã được chữa trị, toàn thân băng bó như cái bánh chưng, nằm bất động trên giường.
Thang Hổ chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng giam, thỉnh thoảng lại ghé vào song sắt nhìn ra ngoài, hình như đang chờ đợi gì đó.
“Người của chúng ta đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”.
Càn Đồng hỏi.
“Mời đại nhân xem”.
Cao Thiên Thu chỉ vào màn hình của mấy phòng giam bên cạnh, nói: “Những người ở đây đã được chúng tôi điều đi hết, hiện giờ cả khu phòng giam đều là người của chúng ta. Chỉ cần ông hạ lệnh, dù là ai đến cứu Thang Hổ thì mọc cánh cũng không thoát được”.
“Chỉ cần có thể đảm bảo an toàn cho Thang Hổ rồi đưa ông ta đi là được. Nếu có thể bắt được sát thủ của đối phương thì đương nhiên sẽ càng tốt hơn”, Càn Đồng gật đầu nói.
“Chỉ cần những người này có đủ thực lực thì tôi nghĩ không vấn đề gì”.
Cao Thiên Thu ôm quyền.
“Sao? Ông nghi ngờ thực lực người của tôi?”.
La Sát lạnh lùng hừ mũi: “Tôi nói cho ông biết, đó đều là thành viên của tổ trật tự, hơn nữa còn đến từ đại hội, là những nhân tài do tôi lựa chọn tâm huyết. Mỗi người bọn họ đều có thủ đoạn thông thiên, nếu liên thủ với nhau thì ngay cả tôi cũng không phải đối thủ. Long Quốc không có đội quân nào có thể mạnh hơn bọn họ đâu!”.
“Vậy thì chắc chắn yên tâm rồi”.
Cao Thiên Thu cười nói.
La Sát không nói gì nữa, chỉ yên lặng quan sát.
Ba người chờ đợi ở đây.
Một lát sau, Cao Thiên Thu bỗng nhận được điện thoại, nghe mấy câu xong liền trầm giọng nói: “Hai vị đại nhân, đám thần y Lâm đến rồi”.
“Ồ”.
Hai người lập tức nhìn chằm chằm màn hình.
Quả nhiên, trong màn hình hiển thị hai bóng dáng xuất hiện ở hành lang khu phòng giam.
Chính là Lâm Chính và Hàn Lạc.
Hai người một trước một sau, đi thẳng về phía phòng giam của Thang Hổ.
Nhưng điều khiến người ta khó hiểu là trong tay Hàn Lạc còn xách theo một cái ghế.
Khi đến trước phòng giam, hắn đặt chiếc ghế xuống, sau đó đứng một mình trước phòng giam, quay lưng về phía Thang Hổ, nhìn có vẻ như đang canh gác.
Lâm Chính thì đặt mông ngồi xuống ghế, không biết lấy từ đâu ra một chiếc cốc giữ nhiệt để uống trà.
Điều này khiến La Sát và Càn Đồng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Anh ta làm gì vậy?”.
La Sát nhíu mày nói.
“Lẽ nào… cậu ta đang chờ đám sát thủ kia?”.
Càn Đồng lên tiếng.
“Hả?”.
Tất cả đều sửng sốt.
“Táo tợn như vậy sao?”.
“Hơn nữa chỉ có hai người, lấy gì mà chống lại những sát thủ kia?”.
“Lẽ nào anh ta muốn phá hỏng chuyện tốt của chúng ta?”.
La Sát thầm hừ một tiếng, ánh mắt tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Nhưng Càn Đồng lại mỉm cười: “Mặc kệ cậu ta đi, nếu cậu ta đánh nhau với đám sát thủ kia lưỡng bại câu thương, thì chẳng phải chúng ta có thể làm ngư ông đắc lợi sao?”.
“Chỉ dựa vào một mình Hàn Lạc thì chưa chắc có thể lưỡng bại câu thương với đám sát thủ kia”.
Cao Thiên Thu lắc đầu.
“Vậy thì phải xem thần y Lâm này có bản lĩnh lớn đến đâu rồi”.
Càn Đồng lấy điện thoại ra, mở một phần tài liệu, bình thản nói: “Theo kết quả điều tra của Thương Minh chúng tôi về thần y Lâm, thì sức chiến đấu của cậu ta không hề tầm thường, đừng có coi khinh”.
“Hừ, tôi cũng nghe nói tới mấy chuyện đó của anh ta rồi, theo tôi thấy, cũng không phải anh ta lợi hại, mà là lần nào cũng có người giúp đỡ, cộng thêm chút may mắn thôi”.
La Sát tỏ vẻ không quan tâm, ánh mắt lóe lên một tia không phục.
“La Sát đại nhân, khiêm tốn chút, thận trọng chút cũng không phải là chuyện xấu. Cậu ta có thể đi đến hôm nay mà không ngã ngựa thì chắc chắn có chỗ hơn người, đừng sơ suất”.
Càn Đồng hơi nhíu mày nói.
La Sát chẳng buồn tranh cãi, rút một điếu thuốc lá thơm của nữ ra châm lửa, lặng lẽ chờ đợi.
Cứ như vậy mấy tiếng đồng hồ, Lâm Chính cũng đã uống hết trà, đang ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hàn Lạc đứng bên cạnh canh gác, bóng lưng thẳng tắp bất động.
Trong phòng giam.
Thang Hổ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu đang tự đâm đầu vào chỗ chết đấy!”.
Nhưng Lâm Chính chẳng thèm đếm xỉa, tiếp tục chợp mắt.
“Hừ, đúng là chán sống. Thôi vậy, hi vọng lát nữa cậu vẫn có thể bình tĩnh như vậy!”.
Thang Hổ lạnh lùng nói, sau đó đi đến cạnh giường, vỗ Thang Gia Tuấn.
“Gia Tuấn, mau dậy đi, chuẩn bị đi rồi”.
“Bố, chuẩn bị đi đâu? Bọn họ đến cứu chúng ta sao?”, Thang Gia Tuấn khó nhọc ngồi dậy, yếu ớt hỏi.
“Tên họ Lâm này đến canh chừng ở cửa phòng giam của chúng ta, chắc chắn cậu ta đã nhận được tin đại nhân sắp đến cứu chúng ta. Chờ đại nhân đến xử lý cậu ta thì chúng ta đương nhiên có thể rời đi rồi”.
Thang Hổ hừ mũi nói.
“Cứu?”.
Lâm Chính đang ngủ gật hơi ngẩng đầu lên, ngoảnh sang nhìn Thang Hổ trong phòng giam: “Ông chắc chắn không phải bọn họ đến để diệt khẩu ông chứ?”.