“Không thể nào!”
Thang Hổ cười ha hả, đôi mắt ngập tràn vẻ điên cuồng: “Tuyệt đối không thể nào! Tôi trung thành và tận tâm, vì đại nhân đổ nhiều máu nhiều năm như vậy, ông ta chắc chắn sẽ tới cứu tôi! Thần y Lâm, cậu đừng nói năng bậy bạ nữa!”
“Không tin sao?”
Lâm Chính châm một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Vậy chúng ta cứ đợi mà xem”.
Thang Hổ trố mắt nhìn, vẻ mặt trở nên kỳ lạ rồi lại biến mất tăm.
Thật ra ông ta đã từng nghĩ như vậy.
Nhưng ông ta không dám tin.
Bởi vì, nếu như ngay cả người sau lưng ông ta cũng muốn ông ta chết, vậy ông ta và con trai của ông ta sẽ không còn đường sống nữa.
“Thần y Lâm, tôi và cậu không thù không oán, tại sao cậu phải ép tôi vào chỗ chết chứ? Tôi đã nói hết những gì tôi biết với cậu! Vì sao cậu vẫn không chịu buông tha cho tôi?”
Thanh Hổ cắn răng hỏi.
“Nếu ông là người như Cao Thiên Thu, chỉ mưu tài không giết người, thì tôi còn có thể tha cho ông một con đường sống, nhưng người chết trên tay ông nhiều như vậy, sao tôi có thể tha cho ông được đây?”
Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu… Được! Họ Lâm kia, chúng ta cứ chờ xem!”
Thanh Hổ oán hận nói.
Đêm đen đã kéo đến.
Đồn cảnh sát đã nhận được thông báo, nhưng vì Lâm Chính đã gợi ý, nên phần lớn lính tuần tra đã rời đi.
Vì người sắp đến đây, không phải là người những lính tuần tra này có thể đánh lại.
Lâm Chính không muốn tạo ra quá nhiều thương vong cho người vô tội.
Đùng!
Đúng lúc này, vang lên một tiếng nổ lớn.
Toàn bộ đồn cảnh sát đều bị chấn động.
Hàn Lạc ngay lập tức rút thẳng súng lục đeo bên eo ra, cảnh giác nhìn chằm chằm hành lang, đồng thời tay kia cũng đặt sẵn ở sườn eo, nơi treo trường kiếm, thần kinh căng thẳng.
“Đến rồi sao?”
Lâm Chính dập tắt thuốc lá, im lặng chờ đợi.
La Sát và Càn Đồng đứng trước màn hình cũng trở nên nghiêm túc.
“Càn Đồng đại nhân, tôi qua đó nhé!”
La Sát khàn khàn nói.
“Đừng gấp, chúng ta đã sắp xếp thiên la địa võng trong đồn cảnh sát, Thang Hổ chạy không thoát được đâu, chúng ta cứ ở đây xem xem thần y Lâm rốt cuộc có chiêu nào trước đã”.
Càn Đồng mỉm cười nói.
“Vâng!”
La Sát gật đầu.
Bịch!
Bỗng nhiên, đồn cảnh sát có một vụ nổ lớn.
Đồn cảnh sát lại trở nên chấn động.
Sau đó trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một khe nứt.
Vô số cát đá rơi xuống.
Thang Hổ và Thang Gia Tuấn ngẩng đầu, nhìn vết nứt trên mái nhà càng ngày càng lớn, hai người vô cùng sợ hãi.
“Ở trên sao?”
Vẻ mặt Hàn Lạc đột ngột biến đổi, hắn bỗng rút trường kiếm ra, chém đứt lồng giam, xông vào trong phòng giam, sau đó chém lên trên không vài cái.
Đùng!
Trần nhà bị chém nát.
Từng viên từng viên gạch vỡ nát rồi rơi xuống.
Thang Hổ và Thang Gia Tuấn chật vật chạy trốn.
“Ra đây ngay!”
Hàn Lạc rống lên.
Sau đó cát bụi tiêu tán.
Trên trần nhà không một bóng người.
“Gì thế?”
Hàn Lạc giật mình.
Hắn đột nhiên nghĩ tới gì đó, bỗng liếc nhìn Thang Hổ và Thang Gia Tuấn.
Hắn thấy góc tường chỗ hai người kia trốn đột nhiên nổ tung, sau đó một thanh dao găm hung hãn chém về phía Thang Hổ.
Bịch bịch bịch!
Hàn Lạc tay mắt nhanh lẹ, nhanh chóng nổ súng, chuẩn xác bắn trúng lưỡi đao.
Lưỡi đao bị đạn ghim sâu vào, bèn lệch khỏi phạm vi quỹ đạo, nhưng vẫn chém trúng cánh tay của Thang Hổ.
“Bố!”
Thang Gia Tuấn thét lên một tiếng, lập tức xông về phía Thang Hổ.
Hàn Lạc nhanh chóng bắn lần nữa.
Đùng đùng đùng…
Viên đạn chao nghiêng, bắn thẳng về đó.
Nhưng trong vách tường vỡ nát kia vẫn không có ai cả.
Vẻ mặt Hàn Lạc căng thẳng, hắn vứt bỏ súng ống, xông về phía trước vài bước, đứng trước mặt Thang Hổ và Thang Gia Tuấn, tay hắn cầm chiến kiếm, nghiêm túc quan sát xung quanh.
“Thang Hổ, bây giờ thì ông hiểu rồi chứ? Đối phương đến để giết ông đấy, không phải đến cứu ông đâu”.
Lâm Chính lặng lẽ nói.
Mặt Thang Hổ như tro tàn.
Thật ra ông ta đã đoán được từ lâu rồi, chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi.
“Thần y Lâm! Cầu xin anh hãy đưa chúng tôi đi! Cầu xin anh, chúng tôi biết sai rồi! Chúng tôi sẽ nói hết với anh, chỉ xin anh cho chúng tôi một con đường sống! Cầu xin anh đấy!”
Thang Gia Tuấn quỳ dưới đất, khóc lóc như mưa cầu xin.
Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi sẽ giữ mạng cho các người, nhưng hiện giờ anh là mồi nhử, cứ đợi đó đi”.
“Còn đợi ở đây ư? Dựa vào thằng nhóc này, vốn dĩ không thể nào bảo vệ chúng ta được!”
Thang Gia Tuấn nóng nảy.
Lâm Chính không nói nữa.
“Ra đây!”
“Ra đây cho tôi!”
“Giả thần giả quỷ thì là cái thá gì chứ?”
Hàn Lạc cầm kiếm hét lên, ánh mắt ngập tràn ý chí chiến đấu.
Hắn vừa nói xong, có bốn người bước ra từ trong tối.
Bốn người này che mặt, mặc đồ đen, tay cầm dao găm, khí tức lạnh lẽo.
Hàn Lạc thở gấp.
Hắn phát hiện bản thân không cảm nhận được động tĩnh của bốn người này…
Thực lực của bốn người này cao hơn hắn.
Hàn Lạc cảm thấy áp lực, hắn nhìn chằm chằm bốn người này, tay nắm kiếm đổ đầy mồ hôi.
Trận chiến này, hắn không hề có phần thắng.